Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 74




Theo thời gian trôi qua, hoặc là loài người, hoặc là người thú, hoặc là ma thú... hoặc là bất kỳ loài vật nào có tính mạng lần lượt bị đưa đến địa ngục, đợi mặt trời mọc, chiếu rọi vào tòa thành tại Kính Nguyệt Nhai này, các sinh vật ở các bề mặt vật chất bị đưa đến địa ngục, đã vượt qua trăm người.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, tại một cánh cửa cách đó không xa, lại có một đám người áo tím đang nói cười lẫn nhau đi ra.

"Tam ca, để các người gác đêm, thực khổ cực" Những người áo tím mới đến đều mỉm cười chào hỏi, chỉ trong chốc lát đã có mấy trăm người áo tím xuất hiện, mỗi một người áo tím thực lực Tiểu Nhạn đều không thể điều tra.

"Lại tới một đám người" Tiểu Nhạn liếc mắc nhìn. Đám người này đều mặc cùng một loại trang phục, chắc hẳn là tới thay ca.

Trên mặt đất, những người áo tím mới xuất hiện làm đám sinh vật mới tới địa ngục sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

"Im lặng!" Một thanh âm hùng hậu vang lên, tất cả những người áo tím đều im lặng không dám lên tiếng, đồng thời mấy trăm người áo tím này đều tập trung lại một cách có trật tự, lúc này đột nhiên xuất hiện thêm sáu người áo tím nữa.

"Sáu người này hẳn là nhân vật thủ lĩnh" Tiểu Nhạn nheo mắt nhìn thái độ cung kính của mấy trăm người áo tím kia liền rõ ràng. Sáu người này có bốn nam hai nữ.

"Hừm, lần này tệ quá, chỉ có vài tên hạ vị thần" Một người phụ nữ đưa mắt nhìn đám người Tiểu Nhạn, có chút không muốn nói "Vậy lần này là do ta đưa đi sao?"

"Lỵ Mễ Á, đừng cằn nhằn nữa, mau làm đi" Một trong số bốn nam nhân cười nói.

"Hừ" Lỵ Mễ Á hừ nhẹ một cái rồi cao giọng hô "Kính nguyệt đội số hai, chuẩn bị xuất phát!"

"Vâng, đội trưởng!" Một bộ phận trong mấy trăm người lớn tiếng đáp.

Lỵ Mễ Á quay đầu nhìn về phía cánh cửa ở xa xa, chỉ thấy một nam tử mặc đồ vàng từ cửa viện đi ra, rất nhanh đã đi tới trước mặt Lỵ Mễ Á, lập tức trực tiếp quỳ xuống, cung kính nói: "Chủ nhân!"

"Chuẩn bị xuất phát đi" Lỵ Mễ Á nói.

"Vâng. Chủ nhân!" Nam tử mặc đồ vàng này đáp.

Lập tức, nam tử áo vàng này trực tiếp bay lên trời, bay đến trên không tòa thành màu tím. Chỉ thấy một đạo kim quang lóe lên, nam tử áo vàng này trực tiếp biến thành một con rồng vàng khổng lồ dài cả trăm thước, dưới ánh mặt trời huyết sắc chiếu rọi xuống, màu vàng trên vảy rồng tản ra ánh sáng chói mắt, con rồng vàng này uốn lượn xoay quanh trên không trung của tòa thành màu tím.

"Hô!"



Con rồng màu vàng này dưới bụng đột ngột xuất hiện một cái động lớn cỡ mười thước.

"Những ai từ vật chất vị diện, đi vào" Lỵ Mễ Á cao giọng hô.

Nhất thời, từ hơn trăm người áo tím đi ra bốn chín người, hướng tới bọn Tiểu Nhạn, một nam tử cầm đầu râu ria rậm rạp nói

"Các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đi vào, nếu không chúng ta sẽ phải dùng sức mạnh"

Lập tức những kẻ mạnh đều trực tiếp bay về bụng của Kim Long, trong đó có cả Tiểu Nhạn và Tiểu Bạch.

Khi bay vào trong bụng kim long, đám người Tiểu Nhàng trừng mắt nhìn xung quanh. Không ngờ bên trong bụng một con kim long lại được bố trí như một tòa phủ đệ. Không chỉ bàn ghế, còn có trang trí như giả sơn, hóa lá,...

Thật là kỳ diệu!

"Sinh vật này rốt cuộc là gì?" Tiểu Nhạn tò mò gõ lên mặt bàn. Bàn ghế cấu tạo không phải từ gỗ, dường như là một loại kim loại khác, nhẵn nhụi, sáng bóng.

"Đừng có đứng ngây ra đó. Ngồi hết xuống cho ta" Lỵ Mễ Á quát lạnh.

Nhất thời đám đội viên áo tím mắng

"Hai người các ngươi ngồi ở ngoài đây, ba người các ngươi ngồi vào bên kia. Nhanh lên một chút, con mẹ nó, chậm chạp, lão tử tặng ngươi một cước đá bay ra ngoài bây giờ" Mấy tên đội viên áo tím này thực không biết lễ phép.

Rất nhanh, đám người Tiểu Nhạn cùng hơn trăm người khác đến từ các bề mặt vật chất đều ngồi theo sự sắp xếp.

"Đội trưởng, đám phế nhân này đưa đến cho chúng ta sao?" Một gã thanh niên áo tím gầy gò dò hỏi.

Lỵ Mễ Á liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Lúc này...phải đi Diệp Mộ phủ thôi!" Lập tức con kim long này bắt đầu phi hành, dùng tốc độ cực kỳ kinh người đưa mọi người bay về phía hải dương.

"Xoẹt xoẹt..."

Rất quỷ dị, trong bụng kim long có hai luồng ánh sáng lưu chuyển, khiến cho trong bụng kim long có hai vệt trong suốt, ngồi ở bên trong đám người Tiểu Nhạn hoàn toàn có thể nhìn xuyên thấu qua kim chúc này để xem bên ngoài. Cũng giống như thủy tinh vậy.

"Ồ, con kim long tốc độ thật nhanh" Dựa vào tốc độ di chuyển của cảnh vật xung quanh, Tiểu Nhạn liền có thể cảm nhận được tốc độ của con kim long này.

Khi vừa đặt chân tới đây, Tiểu Nhạn đã cảm thấy Địa Ngục có sự khác biệt rất lớn so với Ngọc Lan đại lục. Nơi này lực hút của mặt đất cao hơn bình thường gấp trăm lần, có thể dễ dàng bay nhanh như vậy, là nàng cũng không thể.

"Ngươi hãy giảng giải cho những kẻ mới vào địa ngục này đại khái sự tình" Lỵ Mễ Á nói với thanh niên áo tím gầy gò bên cạnh.

"Vâng. Đội trưởng".

Thanh niên áo tím gầy gò lập tức đứng lên, nhìn đám người Tiểu Nhạn "Các ngươi đều là từ vị diện vật chất đi tới địa ngục, ta bây giờ sẽ đại khái nói sơ qua cho các ngươi về chuyện tại đia ngục, địa ngục một trong tứ đại chí cao vị diện, tự nhiên là cường giả như mây, các ngươi mới tới địa ngục. Tốt nhất là hãy tìm một bộ lạc hoặc là gia tộc để gia nhập".

"Trong địa ngục. Chủ yếu là có năm đại lục vô cùng lớn, phân biệt là Tử Kinh đại lục, Khách Lạc Sa đại lục, Mục Á đại lục, Huyết Phong đại lục, Bích Phù đại lục, trong đó Tử Kinh đại lục là tận cùng phía bắc và Khách Lạc Sa đại lục nằm ở tận cùng phía tây"

"Ngoại trừ năm đại lục này, các nơi khác đều là biển. Năm đại lục cơ hồ cơ hồ có sự liên kết, đó chính là Tinh thần vụ hải, Tinh thần vụ hải phạm vi cực lớn, lớn hơn nhiều cả năm địa lục, Tinh thần vụ hải xem như là biển bên trong, mà cũng là biển bên ngoài. Cũng chính là bên ngoài khu vực của năm đại lục, chủ yếu là tại năm đại lục hình thành bao bọc phía Nam, phía Đông, biển bên ngoài này được gọi là Hỗn loạn chi hải. Hỗn loạn chi hải phạm vi rộng lớn nhất!"



Thanh niên áo tím gầy gò này nói đến đây lạnh nhạt cười:

"Đương nhiên, đối với các ngươi có ý nghĩa không lớn. Mỗi đại lục phạm vi cũng phi thường kinh người, có nhiều kẻ mạnh cả đời cũng chỉ ở trên một đại lục. Đại lục chúng ta đang ở, gọi là Tử Kinh đại lục!"

Tiểu Nhạn làm sao không nghe ra ý chế nhạo khinh thường của tên áo tím, bất quá, hắn đúng là có quyền được khinh thường đám người các nàng. Suy cho cùng, trong nhóm người mới mạnh nhất mới chỉ là Hạ vị thần.

Nhưng Hạ vị thần thì sao? Tiểu Nhạn cảm giác, chỉ cần nàng một ý niệm, đừng nói tên thanh niên áo tím, ngay cả vị đội trưởng kia cũng không đánh lại nàng.

Thanh niên áo tím gầy gò tiếp tục nói: "Tại địa ngục, có năm đại lục, hai đại hải dương. Ở đây phân biệt có bảy vị quân chủ khống chế! được người trong địa ngục xưng là Địa ngục Thất Quân chủ".

Địa ngục Thất Quân chủ?

Thanh niên áo tím gầy gò nọ trong mắt có vẻ sùng kính: "Địa ngục Thất Quân chủ vĩ đại, cũng là bảy vị chủ thần vĩ đại tu luyện hủy diệt quy trung!"

"Bảy vị chủ thần?" Đám người bên dưới kinh ngạc, xáo động bàn tán.

"Câm miệng" Thanh niên áo tím quát "Mẹ kiếp, nghe thì nghe, cấm kẻ nào lên tiếng!"

Sau đó hắn lại nói tiếp "Hừ, nhưng chủ thần khinh thường việc quản lý tầm thường, bình thường các chuyện này đều do các vị Phủ chủ quản lý, khu vực lần này các ngươi tới, đó là Diệp Mộ phủ! Diệp Mộ phủ phương viên hơn một ngàn vạn dặm, là một phủ trung bình!"

Tiểu Nhạn giật mình. Một ngàn vạn dặm? Phải biết Ngọc Lan đại lục cũng chỉ khoảng 30, 40 vạn dặm. Một ngàn vạn dặm mà chỉ là một phủ trung bình?

"Oành!" Có tiếng nổ từ phía xa xa truyền đến.

Tất cả mọi người nghi hoặc nhìn qua cửa sổ trong suốt ra ngoài, chỉ thấy ở xa xa có hai đám nhân mã đang ở giữa không trung chém giết lẫn nhau, chỉ thấy lôi quang lóe lên, cuồng phong gào thét, đại địa băng liệt... Hơn trăm kẻ mạnh thần cấp chiến đấu, cục diện đích xác kinh người.

"Cút ngay!" Tiếng quát lạnh lùng phẫn nộ từ miệng Lỵ Mễ Á truyền ra, trực tiếp từ bên trong kim long truyền ra ngoài, vang vọng trong thiên địa.

Hơn trăm kẻ mạnh đang điên cuồng chém giết nọ vừa nhìn thấy kim long, đặc biệt là đồ án ở trước đầu kim long, đó là một đóa Tử Kinh hoa xinh đẹp!

"Là Tử Kinh quân!"

"Mau chạy trốn!" Mấy trăm kẻ mạnh thần cấp này sợ đến nhảy dựng lên, bất chấp cừu hận gì, đều tản ra bốn phương tám hướng mà chạy trốn. Chỉ nháy mắt, cả bóng người cũng biến mất không thấy nữa.

Trên đường đi Tiểu Nhạn cũng bắt gặp vài trận chiến, nhưng tất cả khi thấy kim long đấu chạy trối chết.

Dọc một đường như vậy, kim long bay được khoảng một năm. Một năm với tốc độ như vậy là quãng đường dài đến mức nào?

"Đến Diệp Mộ phủ rồi!" Lỵ Mễ Á đứng lên, thư giãn cơ thể cười nói

"Diệp Mộ phủ chúng ta may mắn là cách Kính Nguyệt nhai tương đối gần, chứ mà đến Tuyết Hồ phủ ở biên giới phía Bắc, bay cũng phải đến vài chục năm".

Thanh niên áo tím gầy gò nọ đứng lên nói: "Chín người đạt tới thần cấp đứng lên".

Chín người kể cả hai người Tiểu Nhạn lập tức đứng lên.



Thanh niên áo tím gầy gò tay vừa lật, trong tay đã xuất hiện chín mảnh đá lớn bằng đầu ngón tay: "Các ngươi mỗi người một viên, viên mặc thạch này là đồ tốt, cố giữ cho tốt. Chỉ có đạt tới thần cấp mà đi tới địa ngục, mới có" Sau đó phân cho chín người mỗi người một viên.

"Vật này chính là mặc thạch?" Tiểu Nhạn đem viên mặc thạch giơ lên. Mặc thạch có hình lập phương, chỉ lớn vài ly, thoạt nhìn chỉ là quáng thạch rất bình thường, có chăng trong viên mặc thạch này có hơi thở cổ xưa đặc thù.

"Hô" Bụng kim long đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn, đẩy mấy chục kẻ mạnh từ các vật chất ra ngoài, những người còn lại trong bụng kim long đều giật mình. Tên gày gò áo tím cười nói "Đừng nóng, lát nữa các ngươi sẽ ra"

Kim long lại tiếp tục phi hành, cứ cách một khoảng lại đẩy ra mấy chục người, đến nhóm thứ năm thì đến lượt Tiểu Nhạn, Tiểu Bạch hai người. Chỗ ngồi đột nhiên biến mất, một cỗ lực đẩy đem Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch đẩy ra ngoài. Tiểu Nhạn chấn kinh, sau đó khống chế thân mình bay xuống.

Nơi Tiểu Nhạn đáp xuống là một ngọn núi, so với các sơn mạch ở Ngọc Lan đại lục hùng vĩ hơn không biết bao nhiêu lần.

"Hô" Tiểu Nhạn vươn vai, nàng đúng là vẫn thích hành tẩu riêng lẻ, ngồi hơn một năm với đám người kỳ dị kia, lại còn bị quản chế bởi đám Tử Kinh quân, thật là phiền toái.

"Nhạn, giờ chúng ta đi đâu?" Tiểu Bạch nhìn bốn phía, xung quanh đều là núi non chút âm u.

Tiểu Nhạn cau mày, hơi cảm ứng một chút, quả nhiên vẫn cảm nhận được mảnh linh hồn tại Bắc cực băng nguyên, tâm hơi thả lỏng "Chúng ta mới đến địa ngục, chưa có thông tin gì, trước cứ đi tìm một tòa thành hỏi tin tức đã"

Tiểu Bạch gật đâu, nhưng nhìn bốn phía hoang vu, biết đi đâu tìm tòa thành?

Đột nhiên Tiểu Nhạn ra dấu im lặng, Tiểu Bạch liền ngưng thần lắng nghe xung quanh, đồng thời thần thức cũng thả ra truy xét, nhưng đều không phát hiện được gì.

Tiểu Nhạn thấy Tiểu Bạch nhìn mình khó hiểu, liền nở nụ cười quỷ dị, truyền âm "Có vài kẻ không biết sống chết đang mai phục, rình bắt chúng ta"

Tiểu Bạch giật mình kinh hoảng, nàng đã thả thần thức nhưng ko tra ra cái gì, chứng tỏ đối phương không dưới hạ vị thần. Nhưng vì sao Tiểu Nhạn lại biết được?

"Khí tức đúng là ta tra không được, nhưng chỉ cần hiện hữu bước vào phạm vi không gian ta có thể cảm nhận, dù là chủ thần cũng sẽ bị phát hiện thôi" Tiểu Nhạn mỉm cười, Tử Huyết bên hông đã được rút ra, thần lực quán nhập vào trong thân kiếm tạo lên một luồng khí tím trôi nổi, bao bọc lấy cả thanh nhuyễn kiếm

"Không tệ, gần hai mươi người, có lẽ là cường đạo."

Tiểu Bạch trợn mắt, đây là vận gì vậy? Các nàng mới chỉ vừa đặt chân lên Địa Ngục liền đụng độ cường đạo. Nhìn Tiểu Nhạn hưng phấn liếm môi, cặp mắt huyết hồng tỏa ra sát khí mờ nhạt, Tiểu Bạch lắc đầu. Đây là các nàng gặp xui xẻo, hay mấy tên cường đạo gặp xui xẻo đây?

~~~ Đánh nhau rồi, ta chờ mãi =))) Chương mới đây, có lỗi gì thì mọi người cứ cho ý kiến nha. Klq nhưng Hà Nội sau một ngày mưa tầm tã thì nắng kinh hồn, huhu:( ~ Mọi người đọc vui ạ ~~~