Nhóm người Tiểu Nhạn ở lại sơn động vài tháng rồi lại rời đi. Lúc này, trời đã sang thu, gió thu se se lạnh khẽ thổi làm mấy chiếc lá vàng ven đường lìa khỏi cành, cuốn theo chiều gió, nhóm bốn người Tiểu Nhạn đi trên đường, không ít người quay lại trầm trồ Địch Lỵ Á có phước, có ba mỹ nữ vây quanh làm Tiểu Nhạn tức muốn hộc máu, nàng thiếu chút nữa dùng lửa đốt trụi tóc bọn hắn.
Địch Lỵ Á là của nàng, mở to con mắt chó của mấy người ra, Địch Lỵ Á là của ta! Tiểu Nhạn bừng bừng khí thế làm đám người xung quanh sợ hãi. Nàng bước nhanh hơn vượt lên phía trước nhìn Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á đang cùng tỷ muội Lệ Na nói chuyện chợt thấy Tiểu Nhạn đứng chắn nàng thì liền ngừng lại, khó hiểu nhìn.
Nhưng thấy ai kia vẻ mặt oán khí thì Địch Lỵ Á không khỏi che miệng cười, vươn tay hướng về Tiểu Nhạn.
Nhận được nụ cười của ái nhân, lửa giận trong đầu Tiểu Nhạn tắt cái "phụp", nàng nắm lấy tay Địch Lỵ Á, tâm tình như có trăm hoa đua nở, chị em Lệ Na thấy vậy thì không khỏi che miệng cười, biết ý đi chậm lại, cũng không tiếp tục chiếm giữ Địch Lỵ Á nữa.
"Tâm tính y như một tiểu hài tử" Địch Lỵ Á không khỏi cưng chiều Tiểu Nhạn, ánh mắt thập phần nhu tình.
"Còn nói ta tiểu hài tử? Rõ ràng muội bỏ ta đi chơi với chị em Lệ Na và Lệ Bối Tạp" Tiểu Nhạn nhăn nhó, ngữ khí oán trách
"Chứ không phải huynh bỏ bê ta, mấy ngày nay chỉ tu luyện kiếm pháp à?" Địch Lỵ Á phản bác lại.
"Ta..." Tiểu Nhạn đuối lý, cứ ta ta nửa ngày trời cũng không cãi lại được.
Hai người thì thầm to nhỏ với nhau, lọt vào mắt người khác chính là một đôi tình nhân trẻ đang tình tự khiến người ngoài phải ngưỡng mộ.
"Tỷ tỷ, không biết có phải do muội nghĩ nhiều không, nhưng Tiểu Nhạn, người này nhìn thế nào cũng rất hấp dẫn, hoàn toàn không giống một nữ nhân bình thường, tuy rằng bình thường đối xử với chúng ta hòa nhã, nhưng khiến người khác cảm thấy khó gần, bí ẩn, hấp dẫn người ta muốn lại gần nàng, nhất đôi mắt, muội có chút không dám nhìn vào mắt của nàng ta. Muội có chút ghen tỵ với Địch Lỵ Á tỷ tỷ." Lệ Bối Tạp ánh mắt có chút phức tạp nhìn đôi tình lữ phía trước.
"Muội muội, đừng nghĩ nhiều, người ta là ân nhân của chúng ta, chúng ta không nên chen giữa vào họ" Lệ Na khuyên nhủ, nàng vô cùng hiểu tâm tình của em gái mình. Các nàng sống ở trong một trấn nhỏ, đối với Quang Minh giáo đình tôn sùng vô cùng, lại càng chưa từng nhìn thấy ai có thể dễ dàng giết chấp pháp giả. Nhưng ngày đó, toàn bộ nhận thức của hai cô gái mới lớn đều thay đổi. Chính nàng cũng cảm thấy Tiểu Nhạn rất thần kỳ, tuy rằng ấn tượng đầu tiên về nàng khá đáng sợ, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy nàng cũng không đáng sợ như thế. Một nữ nhân chưa đến 20 tuổi lại tài năng như vậy, thật thu hút người khác muốn biết thêm về nàng.
"Tỷ tỷ? Tỷ tỷ? Đừng đứng đó nhìn mãi thế, Tiểu Nhạn bọn họ đi khá xa ròi, chúng ta cũng mau đuổi theo họ thôi." Lệ Bối Tạp thấy Lệ Na xuất thần nhìn về phía bóng lưng của Tiểu Nhạn thì không khỏi cười thầm. Miệng thì khuyên nàng đừng nghĩ nhiều, nhưng rõ ràng cũng giống nàng, để ý người ta.
Những ngày tiếp theo, bốn người dường như cực kỳ ăn ý với nhau, hễ Tiểu Nhạn xuất hiện bên cạnh Địch Lỵ Á thì chị em Lệ Na đều biết ý tránh đi chỗ khác, lúc thì đi mua đồ, lúc thì chơi cùng Tiểu Bạch, đối với Tiểu Bạch mà nói, xuất hiện thêm hai mỹ nữ chơi cùng nó làm nó vô cùng khoái chí.
Bốn người mua một cỗ xe ngựa, dù sao chị em Lệ Na không phải ma pháp sư, đi đường dài mà không có phương tiện thì không ổn chút nào, hoăn nữa cũng thuận tiện cho Địch Lỵ Á nghỉ ngơi.
Tiểu Nhạn xung phong làm phu xe, nàng thật ra chưa đánh xe ngựa bao giờ, ban đầu mấy con ngựa hoàn toàn ngang ngược, không chịu thuận theo sự khống chê, nhưng nhờ Tiểu Bạch đe dọa, khiến chúng ngoan ngoãn di chuyển theo ý nàng. Cỗ xe chầm chậm di chuyển thẳng tiến về phía Áo Bố Lai Ân đế quốc.
***
Ngọc Lan lịch đầu xuân 10002, khoảng cách bên bờ phía bắc của Ma Thú sơn mạch với Bắc hải cũng chỉ còn có vài dặm đường. Thậm chí nếu đứng ở bên bờ phía bắc của Ma Thú sơn mạch, có thể nhìn thấy được màu xanh vô bờ của Bắc hải.
Ở Bắc hải, dọc theo đường giáp ranh với phía bắc của Ma Thú sơn mạch, có một cái thông đạo nối liền Áo Bố Lai Ân đế quốc và Thần Thánh đồng minh, giao thông trên đường rất rộng rãi, cơ hồ mỗi ngày đều có một lượng lớn người đi đường.
Bất kể là các thương nhân của Áo Bố Lai Ân đế quốc hay Thần Thánh đồng minh, hay với những người có mục đích khác, cơ hồ đều đi trên con đường này.
Bất quá, cư dân của Áo Bố Ân Lai đế quốc đối mặt với cư dân của Thần Thánh đồng minh, trời sinh liền có một cá tính kiêu ngạo. Bởi vì Áo Bố Ân Lai đế quốc trên khắp Ngọc Lan đại lục là đế quốc cường đại nhất, lại còn có 'Vũ Thần' tồn tại. Toàn bộ Áo Bố Ân Lai đế quốc đều thượng võ, cơ hồ tất cả cư dân đều vì chính mình là một thành viên trong đế quốc mà kiêu ngạo.
Lúc này nhóm người Tiểu Nhạn đang thong dong đi trên thông đạo. Trên đường cũng gặp phải vài toán cướp tep riu, nhưng cưới cùng đều mất mạng dưới móng vuốt sắc nhọn của Tiểu Bạch.
"Cỗ xe ngựa này tốc độ có phải quá chậm rồi không? So với tốc độ phi hành của ta xem chừng còn không đến nổi một thành" Tiểu Bạch lần thứ n kêu thán. Mấy ngày đầu nó ở trong xe ngựa hưởng thụ, nhưng quả thực, Tiểu Nhạn không phải là một tay phu xe chuyên nghiệp, cỗ xe rung lắc dữ dội làm nó chóng cả mặt, nó tình nguyện chạy bộ bên ngoài. (Cho các bạn nào không biết, nhưng thực ra mèo cực kỳ dễ say xe =))))
Tiểu Nhạn lắc đầu cười, tốc độ của xe ngựa quả thật quá chậm, nhưng cũng đành chấp nhận thôi.
Theo tiến độ lộ trình của Tiểu Nhạn, mất gần một tuần mới tới được Ngọc Lan hà.
Tại Ngọc Lan đại lục, đứng đầu trong số sáu con sông lớn nhất không thể nghi ngờ gì nữa chính là Ngọc Lan hà. Lưu vực Ngọc Lan hà chính là tuyến đường giao thông chính nối liền Áo Bố Lai Ân đế quốc, Ngọc Lan đế quốc, La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc. Trong đó có một số nhánh của Ngọc Lan hà đan xen chằng chịt cùng với các khu vực của tứ đại đế quốc tại Ngọc Lan đại lục.
Có thể nói, Ngọc Lan hà dưỡng dục tới hơn phân nửa loài người tại Ngọc Lan đại lục.
"Con sông này thực rộng lớn a." Tiểu Nhạn đang ngồi trên một chiếc lâu thuyền lớn, ngó xung quanh dòng Ngọc Lan hà vô tận với khung cảnh nước cuồn cuộn chảy, trong lòng vô cùng rung động.
Chiếc lâu thuyền này nàng tốn mất một vạn kim tệ mới thuê được, đích đến là Xích Nhĩ quận thành, hiện tại trên người nàng không thiếu nhất chính là tiền. Nhưng cũng không phải nàng phung phí, chẳng qua vừa lúc nàng tới thì cũng chỉ còn lâu thuyền này, nàng lại không muốn chung thuyền với người khác. (Tính chiếm hữu quá mạnh đi:v)
"Tiểu Nhạn" Địch Lỵ Á từ trong khoang thuyền đi ra.
Giữa dòng sông này gió rất lớn, thổi vào chiếc quần dài của nàng, vào mái tóc. Nàng mỉm cười nhìn Tiểu Nhạn, đi tới bên cạnh và cũng ngồi ở trên sàn tàu "Cảnh đẹp thực"
"Phải không?" Tiểu Nhạn trong mắt tràn đầy ý cười "Muội thích là được rồi"
Dòng Ngọc Lan hà nước chảy cuồn cuộn, kéo dài ngàn dặm, chỗ rộng thì phải đến vài dặm, chỗ hẹp thì cũng rộng chừng vài trăm thước. Là 'Sông Mẹ' của toàn bộ Ngọc Lan đại lục, dưỡng dục không biết bao nhiêu con người. Theo lịch sử của Ngọc Lan đại lục ghi lại thì nó đã có hơn mười ngàn năm tuổi rồi.
Nhìn dòng sông chảy cuồn cuộn, lại có người mình yêu bên cạnh, lúc này Tiểu Nhạn cảm thấy tâm trí tĩnh lặng, bình thản, không một chút gợn sóng.
Thuyền trưởng lâu thuyền này cầm lái dễ dàng phi thường, dòng Ngọc Lan hà nước chảy mặc dù xiết, nhưng so với đường biển còn an toàn hơn nhiều. Hắn thậm chí còn thoải mái nói chuyện phiếm đôi chút với tên thủy thủ bên cạnh.
"Này, nhìn thấy con đại miêu đó chưa?" Gã thuyền trưởng nọ đắc ý hỏi. "Ma thú đó, rồi các ngươi xem, nhi tử của ta không bao lâu nữa cũng sẽ thu phục được một ma thú."
"Thuyền trưởng, nhưng mà ma thú họ miêu kia, nhi tử ngươi thu phục nổi sao?" Thủy thủ bên cạnh bật cười. Thuyền trường và gã thủy thủ bên cạnh địa vị kỳ thực khác biệt không lớn, đều là một đám nam nhân hỗn độn sống bằng nghề sông nước.
Thuyền trưởng cảm thán than vãn: "Ma thú cao cấp a, ta bắt đầu bội phục cường giả này. Nhớ lại năm ngoái, sau khi ta đến đế đô, đã thấy Vũ Thần môn chiêu thu kí danh đệ tử, oa. Các ngươi không biết đâu, có bao nhiêu là cường giả a. Hoặc cưỡi ma thú có hình dạng rất lớn, hoặc là ngồi lên ma thú phi hành... đám cường giả đều đến đấy tranh đoạt một cái danh ngạch duy nhất. Những trận chiến đấu này, khi các cao thủ bắt đầu di động, ta chỉ nhìn thấy được một trận ảo ảnh. Quá nhanh, quá nhanh a."
Đám thủy thủ cũng đều bắt đầu nói khoác về việc mình từng gặp qua các cao thủ. Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, cơ hồ mỗi một hài tử từ nhỏ đều muốn trở thành một cường giả, mà vào Vũ Thần môn lại càng là mục tiêu lớn nhất.
Lâu thuyền này xuôi dòng thẳng hướng đi tới, trên đường đi cũng từng cập bến để cho mọi người ăn uống một chút. Tiểu Nhạn suốt mấy ngày nhìn sông nước chảy siết, tâm cảnh có chút rung động, liền cứ như vậy tĩnh tu.
Liên tiếp bảy ngày.
"Chăng lẽ là vậy?"
Đột nhiên nàng lẩm bẩm.
Chỉ thấy Tiểu Nhạn cầm Tử Huyết nhuyễn kiếm, đã lập tức từ lâu thuyền hướng dòng sông nhảy xuống.
"Địa, Hỏa Thủy, Phong" Tiểu Nhạn nhếch miệng cười, trong tay là Tử Huyết nhuyễn kiếm, đang đứng trên mặt nước nhấp nhô.
Nàng vung kiếm, hướng khoảng không bên trên đâm tới, bầu trời phảng phất như có tiếng gió rít gào, đồng thời, nước dưới chân nàng cũng phun trào.
Sau đó, chỉ thấy Tiểu Nhạn không ngừng dịch chuyển vị trí, mà nước sông cũng chuyển động theo thân hình của nàng.
Khi thì nước sông ngút trời dâng lên tới mấy chục thước, khi thì hình thành một dòng suối lớn, khi thì nước chảy giống như lợi tiễn bắn ra bốn phía, khi thì nước chảy uốn lượn quanh Tiểu Nhạn...
"Keng" chỉ nghe lợi kiếm được thu lại, ngoan ngoãn nằm bên hông của Tiểu Nhạn, nước sông Ngọc Lan đang điêng cuồng bỗng chốc trở lên yên ả.
Toàn bộ tràng cảnh rơi vào mắt đám người trên thuyền, trừ Địch Lỵ Á cùng Tiểu Bạch, số còn lại đều trợn mắt há mồm trước màn trình diễn của nàng.
"Mới vừa rồi là cái gì vậy" Lệ Bối Tạp, Lệ Na cùng các thủy thủ trên thuyền sùng bái nhìn Tiểu Nhạn, trong mắt các nàng, vừa rồi Tiểu Nhạn chính là đang điều khiển Ngọc Lan hà.
"Đó là tu luyện thôi" Tiểu Nhạn cười đáp.
"Thuyền trưởng, còn bao nhiêu ngày nữa thì cập bến?" Nàng quay sang thuyền trưởng hỏi.
Thuyền trường lúc này mới hồi phục tinh thần "Khách nhân tôn quý, sáng ngày mai chúng ta có thể cập bến rồi". Hôm nay lão lại có chuyện để về kể cho nhi tử lão nghe rồi.
Tiểu Nhạn nghe vậy thì gật đầu
"Ta có chút đói rồi, chúng ta vào trong ăn chút gì đó thôi" Nàng bắt lấy tay Địch Lỵ Á, cả hai đi vào trong khoang, để lại một đám người phía sau cảm thán mãi không thôi.
~~~ Lâu rồi nhỉ, không biết đã hơn tuần chưa ta ơi? Xin lỗi mọi người nha:v Kỳ thực do ta bệnh nên lười sờ tới laptop, thi cử và học hành rút sức của ta nhiều quá, crush lại hay làm ta buồn nữa. Haizzz, mah, không làm mọi người buồn theo tâm trạng của ta nữa, nay là cá tháng tư này, coi như là quà cá tháng tư ta tặng mọi người nha, mọi người đọc vui ~~~