Đợi mãi không thấy đối phương lên tiếng, chỉ có tiếng sâu kín thở dài, tâm tình đang treo lên cao của Tiểu Nhạn liền kịch liệt run rẩy, sao Địch Lỵ Á lại thở dài? Có phải hay không giận ta lừa dối nàng? Vẫn là khó chấp nhận sự thật ta là nữ nhân sao?
Nàng cúi đầu, không dám đối mặt, nhỉn thẳng vào đôi mắt xanh xinh đẹp kia.
"Haizz, vẫn là muội nên ghét ta đi. Muộn rồi, muội về phòng đi" Tiểu Nhạn không ngẩng đầu lên, cố gắng nén lại cảm xúc dâng trào, bình tĩnh hạ lệnh trục khách. Bị từ chối rồi, nàng không muốn để Địch Lỵ Á thấy đôi mắt đã sớm đỏ ửng của mình, không muốn để Địch Lỵ Á thấy bản thân mình yếu nhược.
Không gian đêm tối, ánh lửa lập lòe, khiến bóng hình nàng có chút hiu hắt, cô liêu.
"Cộp cộp" Có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngày một xa dần.
"Cạch" Tiếng mở cửa rồi đóng lại trả lại một căn phòng lặng ngắt như tờ.
Đi rồi sao? Tiểu Nhạn thầm hít sâu một hơi. Nói ra sự thật khiến lòng nàng nhẹ bớt đi rất nhiều. Nhưng sao lại cảm thấy buồn như thế này?
"Tích, tích" Một vài âm thanh nhỏ như tiếng vỡ tan vang lên trong đêm tối. Có lẽ Địch Lỵ Á sẽ chán ghét nàng lừa dối nàng ấy. Đã biết có ngày này, vì sao trước đó còn động tâm? Tiểu Nhạn móc trong ngực ra một cái túi gấm đã có phần cũ kỹ, bên trong có một ít kim tệ, nàng xoa nhẹ lên chiếc túi, cẩn thận nâng niu như nó là bảo vật, còn hơn khi nàng cầm Thánh vực ma tinh hạch, trong đầu không khỏi hiện ra một ít hình ảnh như một thước phim tua chậm.
"Ngươi bị đụng mà còn cười được hả, chắc bị đụng không nhẹ đâu. Ở đây có một ít kim tệ, ngươi cầm lấy đi đại phu chữa trị đi, coi như là chúng ta tạ lỗi. Lần sau nhớ đi đường cẩn thận"....
Lần đầu tiên gặp nàng, một nữ hài tầm 5-6 tuổi đang ngồi trong xe cười khúc khích, bên ngoài xe là ta, một tiểu tử ngơ ngác nhìn nàng cười...
"Xin chào, ta tên Địch Lỵ Á" Buổi học đầu tiên ở Ân Tư Đặc học viện, nàng lần đầu tiên hướng ta giới thiệu...
"Tiểu Nhạn, ta cứ nghĩ huynh là người hiểu ta nhất, nhưng xem ra ta sai lầm rồi. Huynh là một tên đại ngốc, đại đại ngốc! Ta ghét huynh!" Ở hậu sơn, lần đầu tiên nàng hét lên với ta rằng nàng ghét ta...
Tiểu Nhạn đưa tay lên ôm ngực trái. Đau!
"Nhạn, muội cảm thấy mình như đang mơ. Liệu lúc muội tỉnh lại, huynh sẽ lại từ chối muội?" Trong cỗ xe ngựa, nàng nép vào lòng ta thủ thỉ. Không, chỉ có muội bỏ ta chứ ta không bao giờ bỏ muội.
"Tiểu Nhạn, huynh có yêu muội không?" Trông đêm tối, nàng nằm cạnh ta, bối rối hỏi ta. Yêu chứ! Sao ta lại có thể không yêu nàng?
"Tiểu Nhạn, muội chỉ muốn ở bên huynh mãi mãi như thế này"
"Tiểu Nhạn...Tiểu Nhạn"
"A a a..." Tiểu Nhạn ôm đầu cất tiếng khóc nức nở. Tiếng khóc chất chứa nỗi buồn, nỗi cô đơn, cả sự sợ hãi đến tuyệt vọng.
"Cách" Có tiếng mở cửa.
"Cạch, cộp cộp" Tiếng đóng cửa, tiếng bước chân quen thuộc đang tiến lại gần.
"Nhạn, huynh...à, tỷ... Nhạn khóc đấy sao?" Là âm thanh của Địch Lỵ Á. Mà chờ chút đã, có gì đó không đúng?
Tỷ? Tỷ?
Tiểu Nhạn ngẩng đầu, thấy Địch Lỵ Á ngồi bên cạnh, vẻ mặt như đang cố nén cái gì đó.
"Haha, Đệ Nhất thiên tài Ân Tư Đặc học viện lại có lúc khóc sướt mướt như vậy sao?" Địch Lỵ Á cầm khăn tay ôn nhu lau những giọt nước mắt đang thi nhau chảy trên gương mặt đang ngơ ngác của Tiểu Nhạn.
"Địch Lỵ Á, muội, muội không phải đã bỏ đi...? Ta, ơ, ta không có " Tiểu Nhạn bị ôn nhu săn sóc của Địch Lỵ Á hù cho đến nói lắp bắp không rõ.
"Xì, muội là đổi ý. Vốn chỉ định sang thông báo cho...tỷ một tiếng, nhưng giờ muội đổi ý, muội liền muốn ngủ ở đây đêm nay" Địch Lỵ Á khó khăn thốt ra chữ "tỷ", nàng là vẫn chưa quen đổi xưng hô. "Muội chỉ về thông báo cho Hưu gia gia một tiếng, để người đỡ lo lắng"
"Cái kia, thế nhưng ta..." Tiểu Nhạn bắt đầu cảm thấy trái tim như đã chết liền bắt được một tia sức sống.
"Là nữ. Muội đã sớm nghi rồi. Làm gì có nam nhân nào gầy gò, thiếu khí phách như vậy. Chúng ta bên nhau cũng đâu phải ngày một ngày hai chứ?" Địch Lỵ Á cười nhẹ một tiếng, người này đúng là một tên đại ngốc, thật sự cho rằng nàng một chút cũng không nghi ngờ sao?
Tiểu Nhạn ủ rũ cúi đầu, câu tiếp theo của Địch Lỵ Á liền khiến nàng như bắt được cọng rơm cứu mạng.
"Nhưng dù Nhạn là nữ thì sao? Cùng lắm hoàng tử đổi thành Công chúa, dù sao người muội yêu là Nhạn chứ đâu phải vì giới tính hay ánh mắt người đời đây?" Địch Lỵ Á trầm tư trong chốc lát.
Khi vừa nghe Tiểu Nhạn thú nhận, lúc đó Địch Lỵ Á ngược lại không bất ngờ, chỉ cảm thấy mọi thứ hiển nhiên là như vậy, những cảm xúc ngổn ngang trăm mối khiến nàng không biết phải nói gì cho phải nên khi đó nàng đã lựa chọn ra ngoài, nhưng nàng vẫn đứng đó, sau cánh cửa, chưa từng rời đi. Chỉ là khi nghe tiếng khóc từ thê lương rất nhỏ từ cánh cửa đó truyền ra khiến trái tim nàng như bị bóp lấy. Người đó cũng có lúc yếu đuối, rơi nước mắt như vậy sao? Khi nàng nhìn những giọt nước mắt long lanh còn đọng lại trên má Tiểu Nhạn, không đau lòng, là giả. Nàng đã yêu con người này gần 9 năm. Từ lúc mới đầu là ngưỡng mộ, tò mò, chuyển biến thành tình cảm nam nữ lúc nào không hay. Nàng thích nhìn Tiểu Nhạn khi nghe giảng một bộ dạng chăm chú, thích nhìn Nhạn vì một nan đề khó hiểu liền nhăn mày cau có, thích hình bóng phiêu dật trong gió khi điêu khắc, thích nhìn Nhạn dù tập luyện vất vả, nhưng khi nhìn thấy nàng liền nở một nụ cười thật tươi chào đón. Nàng yêu người này, đã thật lâu yêu thích người này, từ khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện đã bị nụ cười của hắn cuốn hút. Một lần tao ngộ, liền dây dưa từng ấy năm, chẳng lẽ vì phần giới tính mà dứt bỏ phần tình cảm bên trong sao? Địch Lỵ Á nàng tuyệt đối không ngu ngốc như vậy.
Tiểu Nhạn như được đặc ân đại xá, nước mắt chưa kịp khô đã vội lao tới ôm chầm lấy Địch Lỵ Á
"Hức, Địch Lỵ Á, ta xin lỗi, ta không cố ý lừa muội, ta yêu muội, rất yêu muội, hức, hức..."
"Nhạn, đây là lần đầu tiên huynh nói yêu muội" Địch Lỵ Á vỗ lưng Tiểu Nhạn, đôi mắt cũng ngấn lệ. Đột nhiên nàng như ngẫm nghĩ cái gì, sau đó hơi tỏ vẻ xin lỗi nói "Muội không quen gọi Nhạn là tỷ, muội cứ gọi Nhạn là huynh có được hay không?"
Tiểu Nhạn mắt đỏ hoe, hơi gật đầu "Muội cứ xưng hô như trước cũng không sao. Cái từ kia nó khiến ta hơi..." Nàng đánh một cái rùng mình, da gà cũng muốn nổi hết lên.
"Nhưng Địch Lỵ Á, ta là nữ nhân, gia đình muội..." Địch Lỵ Á biết Tiểu Nhạn băn khoăn điều gì liền cắt ngang
"Phu quân của muội, liền do muội chọn, một nữ phu quân cũng là do muội chọn, Nhạn còn ý kiến gì nữa không?" Hiếm khi Địch Lỵ Á bày ra thế bá đạo áp bách như vậy. Nhìn nàng ngoan ngoãn khi ở cạnh Tiểu Nhạn vậy thôi, nhưng cái khí chất cao quý trời sinh ăn sâu vào máu rồi, chỉ đợi thời cơ phát ra thôi.
"Ha ha, không có" Tiểu Nhạn bị khí thế kia áp đảo, cười ha ha hai tiếng, bị Địch Lỵ Á khí thế đè ép, nhưng Tiểu Nhạn một chút cũng không mất hứng, ngược lại tâm tình nở rộ, cười tươi như mặt trời tỏa nắng sau cơn mưa. Nhìn đối phương cười ngây ngô, Địch Lỵ Á liền bất đắc dĩ kéo áo Tiểu Nhạn cùng nằm xuống giường "Huynh còn định cười ngây ngốc đến bao giờ, muộn rồi, sáng mai chúng ta còn muốn đi sớm đây" Nói rồi nàng liền mặc kệ tất cả, hướng trong lòng Tiểu Nhạn mà rúc tới, không quên ném ra một câu khiến nụ cười trên môi kẻ nào đó càng ngày càng kéo rộng.
Lâm Lôi ngày đó nói không sai, không thử sao biết được. Ngày đó không liều lĩnh một lần, sao có kết quả như hôm nay. Nghĩ vậy, nàng thầm cảm kích cám ơn Lâm Lôi một câu, sau đó ôm giai nhân, mĩ mãn đi vào giấc ngủ.
Ở một căn phòng khác, Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư...à mà thôi, nhân vật ngoài lề, chúng ta liền bỏ qua đi hen ~
~~~ Ốm sml, bây giờ mới đỡ chút, liền viết cho các bạn đây ~ Ặc, cảm thấy hoa mắt chóng mặt quá đi huhu. Hôm nay mình cứ quăng tạm lên vậy, mai đỡ hơn mình liền xem xét sửa lại sau, nếu nó dở quá, haha =)) đọc vui nha mọi người ~~~