Đúng như Tiểu Nhạn nghĩ, trừ một số người thân thiết như Địch Lỵ Á, Lỗ Ân, Lâm Lôi... còn lại ai cũng cười nhạo nàng nói linh tinh, ngay cả viện trưởng của Ân Tư Đặc học viện cũng không tin nàng. Dù sao, tự nhiên nói có thần cấp cường giả tới đánh chiếm thì ai cũng không tin được, nếu không phải nàng biết trước một số tình tiết thì nàng cũng sẽ không tin.
"Tiểu Nhạn có ở đây không?" Một giọng nói hùng hồn, hữu lực mà quen thuộc vang lên trước cửa ký túc xá 1988.
"Ủa? Hi Nhĩ Mạn thúc thúc? Sao thúc lại tới đây?" Tiểu Nhạn ngạc nhiên hô lên, vội vã ra mời vị khách mới tới vào trong. Người tới đúng là Hi Nhĩ Mạn. Bình thường Hi Nhĩ Mạn ít khi tìm tới Tiểu Nhạn nàng, đa phần là tìm Lâm Lôi, thế nên khi ông tới Ân Tư Đặc học viện tìm nàng khiến Tiểu Nhạn vô cùng ngạc nhiên.
Hi Nhĩ Mạn thấy Tiểu Nhạn thì không khỏi ngạc nhiên. Đã có hơn một năm nàng chưa về Ô Sơn trấn, khí thế lăng lệ, có phần bạo ngược tuy đã bị Tiểu Nhạn áp chế nhưng vẫn hiển lộ ra bên ngoài chút ít, toàn thân toát ra một vẻ thầm trầm, khó đoán, đã hoàn toàn khác xa với lúc nàng còn ở Ô Sơn Trấn.
Thấy Tiểu Nhạn, Hi Nhĩ Mạn rốt cục cũng hiểu vì sao Hoắc Cách lại muốn tin tưởng ở nàng. Ông cười, nụ cười hàm ẩn nỗi đau, sự bất lực cùng với cầu xin sự giúp đỡ
"Tiểu Nhạn, không cần phiền phức vậy. Ta tới chỉ là chuyển lời cho Hoắc Cách đại nhân"
"Ồ, cha muốn chuyển lời gì sao?" Tiểu Nhạn mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
"Cũng không có gì, chỉ là đại nhân muốn ngươi trở về thăm nhà một lần" Hi Nhĩ Mạn lắc đầu cười, mắt hơi đỏ lên.
Đột nhiên Tiểu Nhạn run rẩy, nhỏ giọng hỏi
"Có phải cha bị trọng thương rồi, đúng không? Hi Nhĩ Mạn thúc thúc?" Hi Nhĩ Mạn cái gì cũng không nói, chỉ kinh ngạc nhìn Tiểu Nhạn.
"Trở về, liền hôm nay chúng ta trở về Ô Sơn Trấn. Thúc cứ chờ con ở trước cổng học viện, con đi báo cho bằng hữu biết một tiếng" Tiểu Nhạn cảm thấy muốn tát bản thân mình một cái. Nàng đã sớm quên rất nhiều tình tiết quan trọng, ngay cả cái chết của Hoắc Cách nàng cũng quên mất. Chỉ là nàng cảm thấy khó hiểu, vì sao Hi Nhĩ Mạn lại tìm nàng mà không phải đi tìm Lâm Lôi.
Hi Nhĩ Mạn gật đầu.
Sau khi nói vài lời căn dặn với Địch Lỵ Á, Tiểu Nhạn liền cùng Hi Nhĩ Mạn trở về Ô Sơn Trấn. Tốc độ của Tiểu Nhạn đã hoàn toàn vượt xa Hi Nhĩ Mạn, khiến ông trợn tròn hai con mắt. Thất cấp tam hệ ma pháp sư, quả nhiên Hoắc Cách đại nhân không tin lầm.
Với tốc độ của Tiểu Nhạn, chẳng mất nhiều thời gian liền tới Ô Sơn Trấn, nàng cũng không để ý người dân đang tròn mắt nhìn nàng lơ lửng trên không trung, trực tiếp phi thẳng vào đại sảnh phủ đệ Ba Lỗ Khắc. Lúc này, Hoắc Cách vẫn đang ngồi uống trà đọc sách như thường lệ, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt, trắng bệch, không chút huyết sắc.
"Cha!"Tiểu Nhạn đau lòng kêu lên, khóe mắt khẽ đỏ.
"Tiểu Nhạn đã về rồi" Hoắc Cách nở nụ cười hòa ái, sau đó ông muốn đứng lên ôm lấy nàng, nhưng lại lảo đảo như muốn ngã, hơi thở khó nhọc, đứt quãng.
"Cha, cha đừng cử động mạnh" Tiểu Nhạn hốt hoảng vội lao tới đỡ lấy Hoắc Cách, dìu ông ngồi xuống "Sao lại ra nông nỗi này? Con xin lỗi, tất cả là tại con" Nước mắt đã sớm lặng lẽ lăn trên gò má nàng, nước mắt của sự hối hận muộn màng.
"Con ngốc. Con sao lại có lỗi gì chứ" Hoắc Cách bật cười, Hi Nhĩ Mạn lúc này mới đuổi theo kịp Tiểu Nhạn tới nơi, thấy cha con hai người hàn huyên tâm sự liền lặng lẽ đóng cửa lại, rời đi.
Tiểu Nhạn lắc đầu, khóc nức nở như một đứa trẻ. Từ khi nàng lạc tới thế giới này, sợ hãi, lo âu, lúc nào cũng lo lắng về sự sống và cái chết của bản thân, là Hoắc Cách thu nhận một đứa tứ cố vô thân như nàng, còn nhận nuôi nàng, cho nàng ăn học, đối xử rất tốt với nàng, nhưng nàng lại gián tiếp đẩy ân nhân của mình vào chỗ chết.
"Tiểu Nhạn, con có biết, tại sao ta muốn gọi con về mà không phải Lâm Lôi?" Hoắc Cách ngữ khí vô cùng bình thản, nếu không phải nhìn sắc mắt ông vô cùng kém thì hoàn toàn không có vẻ gì như là người sắp chết.
Tiểu Nhạn lắc đầu, nước mắt vẫn rơi dầy mặt.
Hoắc Cách khẽ cười, bắt đầu kể một câu chuyện
"Khi xưa, vợ ta, Lâm Na, nàng hoài thai tiểu Ốc Đốn, ta và nàng ấy đều vô cùng cao hứng, bất quá điều kiện y liệu của Ô Sơn trấn chúng ta quá kém nên ta và Lâm Na phải xuất phát tới Phân Lai thành. Tại Phân Lai thành, Lâm Na nàng an toàn sinh hạ tiểu Ốc Đốn, tiểu Ốc Đốn rất đáng yêu. Ta vô cùng cao hứng, tiểu Ốc Đốn sinh hạ không được bao lâu, ta và Lâm Na liền mang nó tới Quang Minh thần điện để cầu phúc. Hôm đó hai người chúng ta đều vô cùng vui vẻ, sau đó chúng ta rời khỏi Quang Minh thần điện, ở lại một đêm trong một tửu điếm của Phân Lai thành."
"Chính tối hôm đó, một bọn người thần bí đã đến tửu điếm, trực tiếp đoạt lấy mẫu thân con. Ta ít không địch được nhiều chỉ bảo vệ được Ốc Đốn, bất quá ta cũng nhìn thấy một trong số hung thủ trên tay có thai ký hình con nhện màu hồng."
Tiểu Nhạn như đang nhìn thấy một mình tựa hồ như đang quay về buổi tối của mười mấy năm trước đó.
Dưới sự vây công của một bọn người thần bí, phụ thân ít không địch được nhiều, chỉ có thể bảo vệ Ốc Đốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân vô lực cứu thoát thê tử yêu quý.
"Ta biết, bọn người đó không phải người bình thường, ít nhất đều là tứ cấp chiến sĩ, một kẻ mạnh nhất so với ta còn mạnh hơn, may mắn mục đích của những kẻ đó là Lâm Na, nếu không ta sớm đã bị giết chết rồi. Có thể xuất động đội ngũ như vậy, trong Phân Lai thành cũng không phải là tiểu nhân vật. Ta không dám lộ ra, bèn mang Ốc Đốn quay về, với bên ngoài chỉ nói Lâm Na nàng khó sinh mà chết. Còn bí mật này, quản gia Hi Lý và Hi Nhĩ Mạn đều biết."
Hoắc Cách đau đớn nhắm mắt lại "Ta rất muốn điều tra những người đó là ai? Nhưng ta không dám. Ta là truyền nhân của Long huyết chiến sĩ gia tộc, ít nhất ta cũng phải bồi dưỡng Lâm Lôi và Ốc Đốn trưởng thành, không để gia tộc Ba Lỗ Khắc bị đứt mất gốc rễ. Ta ẩn nhẫn từng năm, tuy nhiên mỗi lúc đêm khuya ta đều khó mà ngủ được, Lâm Na rốt cuộc sống hay chết, điều này vẫn luôn hành hạ ta. Ta nhẫn nại... Ta đã nhẫn nại mười một năm rồi!"
"Điều ta vẫn tự hào là các con không làm ta thất vọng, Lâm Lôi và con đỗ vào học viện danh tiếng, trở thành thiên tài trong Ân Tư Đặc học viện, ngay cả mật độ của Long huyết chiến sĩ huyết mạch trong cơ thể Ốc Đốn cũng đạt yêu cầu. Ta rất tự hào, có những nhi tử ưu tú như vậy, ta cũng không phải hổ thẹn trước các bậc tiền bối của Ba Lỗ Khắc gia tộc. Nhưng lúc này ta vẫn chưa thể đi điều tra sự việc năm đó, vì Ốc Đốn vẫn còn cần một lượng kim tệ lớn để đóng học phí đắt đỏ"
Hai tay Tiểu Nhạn run lên.
"Khi ấy, con mang tấm ma tinh tạp trị giá 8 vạn kim tệ, ta biết, cuối cùng ta cũng có thể buông bỏ tất cả mà đi điều tra sự việc năm đó. Ta thay đổi dung mạo, biến đổi thân phận tiềm phục trong Phân Lai thành. Nhưng sự tình đã quá lâu rồi, ta chỉ biết thai kí hình con nhện màu đỏ trên cánh tay, ta điều tra suốt gần một năm, cuối cùng phát hiện người có thai kí hình con nhện đỏ. Theo manh mối này ta tiếp tục điều tra, dần dần... Cuối cùng ta biết được nhân vật sau lưng bọn người này. Người chỉ đạo đằng sau bọn người này, chính là người trong vương tộc của Phân Lai vương quốc hiện tại, thân đệ đệ của Khắc Lai Đức quốc vương bệ hạ... Mạt Đức Sâm công tước. Ta cải trang thành một kẻ hạ nhân đến trà trộn trong Công tước phủ của Bạt Đức Sâm, trải qua nhiều nguy hiểm, phải dùng cả những kế sách đặc biệt, cuối cùng đã bắt được thất cấp chiến sĩ, kẻ từng cầm đầu Thần bí đội. Ta phải dùng một số biện pháp hỏi cung, cuối cùng hắn cũng chịu khai ra... Chính là công tước Bạt Đức Sâm sai bọn chúng làm như vậy. Theo như lời thất cấp chiến sĩ kia nói, sau khi chúng bắt được Lâm Na, Bạt Đức Sâm lại phái một toán khác đến giải đi. Rõ ràng phía sau Công tước phủ còn có một nhân vật nữa... Ta chưa kịp điều tra tiếp thì sự mất tích của tên thất cấp chiến sĩ đó đã khiến cho Bạt Đức Sâm cảnh giác, phái thuộc hạ lùng sục khắp nơi. Ta tuy đã chuẩn bị nhưng khi chiến đấu để đào thoát khỏi Phân Lai thành thì đã thọ trọng thương, khụ khụ, khục"
Nói đến đây thì ông đưa tay bưng miệng, không ngừng ho khan, máu từ kẽ tay chảy ra, rơi xuống nhỏ giọt.
"Cha, cha đừng nói nữa" Tiểu Nhạn ô ô khóc lên, cuống quýt lau vệt máu bên khóe miệng Hoắc Cách.
"Ta không còn nhiều thời gian nữa, Tiểu Nhạn, ta biết rằng ta ích kỷ, nhưng ta có thể nhờ con một việc không?" Hoắc Cách thều thào nói, cả người uể oải giống như sự sống đang từng bước rời khỏi ông.
"Con đáp ứng, cha, chỉ cần cha khỏe lại. Cha còn phải nhìn Lâm Lôi mang về chiến đao Đồ Lục, nhìn chúng con xây dựng lại vinh quang của Long huyết chiến sĩ mà" Tiểu Nhạn cảm thấy tim gan thắt lại, đau đớn, dù cho Hoắc Cách không phải thân sinh cha ruột, nhưng vẫn là người đã nuôi nàng từng ấy năm, là người đã cho nàng cơ hội đạt được vinh hiển như ngày hôm nay.
"Haha, chiến đao Đồ Lục, ta thật muốn nhìn thấy nó một lần thôi. Tiểu Nhạn, mối thù này có lẽ không liên quan gì đến con, nhưng con có thể đáp ứng ta, giúp bảo vệ Lâm Lôi được không? Trước khi nó đạt thất cấp chiến sĩ hay thất cấp ma pháp sư, không được cho nó biết sự thật. Khi nó biết sự thật này, hãy đảm bảo nó không làm ra việc gì nóng vội. Và nếu con không phiền, hãy giúp Lâm Lôi và Ốc Đốn trùng hiện lại vinh quang của gia tộc" Tiểu Nhạn rơi nước mắt gật đầu. Như đạt được ước nguyện, Hoắc Cách từ từ nhắm hai mắt lại "Như vậy là được rồi, ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Ta để nàng đợi lâu như vậy, xin lỗi..." Hoắc Cách nở một nụ cười mãn nguyện, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, lăn dài trên gương mặt đã sớm sạm đi vì sương gió, khổ đau, sau đó rơi xuống sàn nhà, "tích tóc" một tiếng rồi vỡ tan.
~~~ Hôm qua đi liên hoan về say sỉn quá, không đăng được truyện. Nhấc chén tiêu sầu, sầu thêm sầu. Nói vậy chứ uống giải sầu mà khi tỉnh lại đầu đau như búa bổ vậy:(. Mà thôi, mọi người đọc vui nhé~~~