Nằm nghỉ giữa huyệt động trong chốc lát, Trần Tiểu Nhạn cũng phục hồi được một chút sức lực. Bị hơn trăm con cự long vây quanh, quả thực là lần nguy hiểm nhất với nàng từ trước đến nay.
"Cũng may ta đủ nhanh, cũng đủ linh hoạt" Nàng sờ lên cái đầu đã trụi tóc của mình mà than thở. Tóc có thể mọc lại, nhưng những vết bỏng trên mặt chắc chắn sẽ để lại sẹo, gương mặt có thể nói là "tuấn tú" của nàng cứ như vậy mà bị phá hủy. Nàng thở phào, sống xót qua kiếp nạn, tuy rằng dung mạo không còn, nhưng vẫn giữ được mạng. Phải biết bị hơn trăm con cự long đùa giỡn, còn giữ được mạng là tốt lắm rồi.
"Phía trên chúng ta không đi được nữa rồi, chỉ còn có thể đi xuống phía dưới thôi." Tiểu Nhạn thật không muốn trở thành đồ chơi cho cự long, nàng quan sát một hồi xung quanh, phát hiện ở góc chếch trước mặt có một thông đạo quanh co vô cùng rộng lớn, miệng thông đạo này khá rộng, khoảng chừng hơn mười thước. Bất quá thông đạo dưới lòng đất này cũng quanh co khúc khuỷu, hướng về phía đông. Mang theo Tiểu Bạch tiến sâu vào thông đạo. Càng vào sâu bên trong, huyệt động càng u tối, chỉ mới đi trong chốc lát, thông đạo đã trở nên tối thui, thậm chí Tiểu Nhạn cũng khó có thể thấy rõ ràng đường đi, chỉ có thể lần vuốt theo vách thông đạo mà lần đường đi tới.
"Nơi này rốt cuộc là nơi nào?" Tiểu Nhạn dần dần cảm thấy có một cỗ dự cảm không tốt nổi lên, nhưng phía trên bên ngoài huyệt động là hơn trăm con cự long, nàng cũng không có khả năng đào phá bức tường cứng như nham thạch này thành thông đạo mà thoát ra, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục đi sâu vào trong huyệt động.
Tiểu Bạch đi bên cạnh, cần thận quan sát bốn phía, đề phòng có ma thú bất ngờ tập kích.
"Ủa? Đằng trước có ánh sáng? Lẽ nào là đầu kia của thông đạo?" Tiểu Nhạn mừng rỡ, chân bước nhanh tiến tới. Nhưng nàng vừa tiến lại gần thì có một thanh âm hùng hậu từ chỗ có ánh sáng vọng lại.
"Ha, ha. Tát Đế Ách Tư, ngươi không phải là rất cuồng ngạo kia mà? Ba trăm năm qua ngươi đã đối xử với ta như thế nào, hôm nay ta sẽ trả lại ngươi gấp bội."
"Có người?" Tiểu Nhạn kinh hãi. "Con người thì vẫn dễ nói chuyện hơn ma thú, bất quá, khẩu khí của người này thật là lớn" Nàng dán người sát vào vách thông đạo mà chậm rãi tiến lại gần, khi còn cách động khẩu khoảng hai mươi thước, nàng đã có thể nhìn thấy tràng cảnh bên ngoài động khẩu rộng hơn mười thước kia.
Điểm cuối cùng của thông đạo là một cái hang lớn vô cùng.
Bỗng Tiểu Nhạn trở nên ngây dại. Trước mặt nàng rõ ràng một con vật đầu to, thân cao mười thước, da toàn thân như cương thiết, chính là một con Đại hắc hùng đang đứng yên trên không. Con Đại hắc hùng này ngoài thân có từng đạo tử sắc văn ngân, nhìn trông có vẻ rất yêu dị.
Đứng trên không, còn có thể nói tiếng nhân loại!
Tất cả những điều đó có ý nghĩa gì?
Ma thú cấp càng cao, trí tuệ càng tăng, nhưng cửu cấp ma thú cũng còn chưa thể nói được tiếng người.
"Là thánh vực ma thú!"
Tiểu Nhạn chết lặng.
Ma thú trở thành Thánh Vực có thể lăng không phi hành, cũng có thể mở miệng nói tiếng người. Thánh Vực ma thú vô cùng kinh khủng, Thánh vực cao thủ bình thường cũng không thể đánh lại Thánh vực ma thú. Chỉ có Thánh vực đỉnh cấp mới có thể chế ngực được Thánh vực ma thú, thậm chí là giết.
Đương nhiên... Thánh vực ma thú không thể biến thành hình người được. Ma thú có thể biến thành hình người thì sợ là đã có được lực lượng của Thần.
"Là thánh vực ma thú, ta rốt cuộc cũng được chứng kiến thánh vực ma thú" Tiểu Nhạn thở cũng không dám thở mạnh "Đây là Tử Văn Hắc Hùng"
Tử Văn Hắc Hùng là tộc quần ma thú cửu cấp, những con mạnh nhất đương nhiên có thể đột phá thành Thánh Vực.
"Ý, một bên mắt của nó hình như không nhìn thấy được" Tiểu Nhạn dễ dàng phát hiện ra được miệng vết thương kinh khủng của nó ở bên mắt phải.
"Tát Đế Ách Tư, đã rất nhiều năm trôi qua, ta luôn nghĩ đến việc báo thù. Ha ha, ngươi chiếm cứ nơi này thì có tác dụng gì cơ chứ? Mặc dù mật độ nguyên tố nơi này nhiều hơn gấp trăm lần bên ngoài, nhưng ngươi đã chậm hơn ta một bước, ta đã đạt tới Thánh vực rồi. Ha ha."
Thánh vực Tử văn hắc hùng hiển nhiên rất hưng phấn.
"Tát Đế Ách Tư còn lại kia đâu?" Tiểu Nhạn lùi lại, hướng vách tường bên kia mà leo lên, nhìn xuyên qua huyệt động, cuối cùng nàng cũng thấy được con ma thú còn lại.
Con ma thú này thân dài mười thước, thân cao ba thước, toàn thân lân giác ngăm đen. Lân giáp của nó được sắp xếp san sát nhau và theo một quy luật rõ ràng. Mỗi khối lân giáp đều to bằng ba bàn tay. Đặc biệt trên lưng cứ cách ba mươi li là có một mũi sừng bén nhọn, các mũi sừng này trải dài từ phần đuôi lên đến tận đỉnh đầu.
"Đây, đây là Cức bối thiết giáp long! Là tộc quần cửu cấp long tộc kinh khủng nhất!"
Trong lòng Tiểu Nhạn âm thầm kinh hãi, trong đầu tự nhiên hiện lên hình vẽ trong bộ sách đã từng được thấy viết về Cức bối thiết giáp long.
Cức bối thiết giáp long, cửu cấp ma thú, mang thuộc tính Hắc Ám, thể tích nhỏ nhất trong long tộc, có phòng ngự cực cao, vô cùng linh hoạt, đồng thời công kích bằng móng vuốt của Cức bối thíêt giáp long có mãnh lực cực kỳ kinh khủng.
Đồng cấp bậc trong long tộc, không phải nghi ngờ chính là chủng loại cường đại nhất.
Tử văn hắc hùng là một loại ma thú vô cùng kinh khủng, chẳng những kế thừa được đặc điểm nổi trội nhất của ma thú họ gấu là khí lực mạnh vô cùng, mà đồng thời còn có sự linh hoạt phi thường. Trong số các loài cửu cấp ma thú, có thể vượt qua được Tử văn hắc hùng cũng không nhiều lắm, nhưng thì chắc chắn được tính là một trong số ít đó.
"Hống~" Cức bối thiết giáp long phát ra một tiếng gầm trầm thấp.
"Tát Đế Ách Tư, ngươi nói ta mới sơ nhập Thánh vực, không đủ làm ngươi sợ ư? Ha ha, đúng, ta vừa mới tiến vào Thánh vực, nhưng ngay khi vừa tiến vào Thánh vực thì ta đã có thể giết được ngươi rồi. Hừ, cho dù ta mới sơ nhập Thánh vực, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta." Trên mặt Thách vực Tử văn hắc hùng đầy vẻ ngạo mạn.
" Quả không hổ danh là loài khó tiến triển nhất trong Long tộc. Ngươi chiếm cứ nơi này đã lâu như vậy, dưới tình huống mật độ thiên địa nguyên tố gấp trăm lần bên ngoài, vậy mà vẫn chỉ là cửu cấp đỉnh như trước kia, vẫn y nguyên không thể vượt qua bước tối hậu. Ngày hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thực lực của cấp Thánh vực." Khí thế của Tử văn hắc hùng đang đứng yên trên không bắt đầu trở nên sắc bén.
Thánh vực Tử văn hắc hùng mặc dù ngoài miệng nói là dễ dàng nhưng nó vô cùng hiểu rõ sự đáng sợ của Cức bối thiết giáp long. Long tộc có lực phòng thủ cực cao. Mà Tát Đế Ách Tư không chỉ đạt đến cửu cấp đỉnh mà còn là đang từng bước sắp tiến vào Thánh vực. Lực phòng ngự của Tát Đế Ách Tư tuyệt đối có thể bằng với Thánh vực long tộc. Ngoài lực phòng ngự ra, còn có lực công kích!
Cặp móng vuốt của kia sắc bén đến đáng sợ. Mặc dù như vậy, nhưng dù sao cũng đã bước vào Thánh vực. Thánh vực Tử văn hắc hùng rất tự tin đối với bản thân mình.
Đạt đến Thánh vực, ưu thế thứ nhất là có thể phi hành, ưu thế thứ hai chính là có thể phát ra Linh hồn chi lực. Người bình thường hoặc ma thú chiến đấu đều phải nhờ vào cảm giác từ con mắt, còn Thánh vực cao thủ hoàn toàn có thể thông qua Linh hồn chi lực mà có thể quan sát rõ ràng động tác của đối thủ, điều này giúp cho trong suốt quá trình chiến đấu có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối. Truyện Điền Văn
Quan trọng nhất chính là đạt tới Thánh vực cũng đồng nghĩa lực công kích đã được tăng cường lên.
"Bọn chúng dường như sắp đánh nhau?" Tiểu Nhạn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tuy rằng hai con ma thú kia không nhìn thấy nàng, nhưng chấn động từ cuộc chiến hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới nàng.
"Nhạn, Nhạn, nhìn kìa! Ở góc đó có một động khẩu nhỏ, chúng ta có thể chui tạm vào đó" Tiểu Bạch chỉ tay về phía một góc khuất nằm sau một tảng đá, cách nàng khoảng 2-3 thước, ở đó quả thật có một động khẩu nhỏ, rộng khoảng 7-8 thước. Ở vị trí này tương đối khuất, khó phát hiện, nhưng lại tương đối thuận tiện cho việc quan sát diễn biến phía dưới. Tiểu Nhạn nhanh nhẹn, nháy mắt mang theo Tiểu Bạch đã hóa về hình Tiểu bạch miêu, chui tọt vào trong huyệt động nhỏ, sau đó cẩn thận, chăm chú quan sát trận chiến sắp diễn ra.
Bắt đầu rồi! Tiểu Nhạn hai mắt sáng rực. Tuy có chút sợ hãi, nhưng chận chiến kinh tâm động phách như này thật khó để nàng bỏ qua.
Tiểu Nhạn: Ngươi như thế nào lại để ta thành tên 'sư cọ mốc' hả? (Trên tay triệu hồi ra hỏa cầu)
Kili (Toát mồ hôi, lắp bắp): Tiểu, Tiểu Nhạn, ngươi định tạo phản hả? Bỏ ngay hỏa cầu kia xuống!!!
Tiểu Nhạn: Không những trọc đầu còn bị hủy dung... (cười gian trá) Hay là để ta cho ngươi cảm nhận chút cảm giác bị hủy dung. (Tiến lại gần)
Kili (Lùi lại): Tiểu, Tiểu Nhạn, đừng, đừng nóng, ta, ta sẽ nghĩ cách cứu, cứu chữa cho dung mạo của ngươi.
(Tiểu Nhạn cười tà đem hỏa cầu lại gần)
Kili: Chu mi nga!!!!!!