Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 41




Trong ma thú sơn mạch, đại thụ cao sừng sững, bụi gai dày đặc, hoa dại, cỏ dại hỗn độn, lá khô rụng đầy, Tiểu Nhạn khoanh chân ngồi giữa một bụi cỏ tùng, hấp thu Địa hệ Phong hệ, Hỏa hệ nguyên tố bên ngoài luyện hoá thành pháp lực của mình. Sự hoà hợp với nguyên tố của nàng siêu đẳng, tốc độ luyện hoá Ma pháp lực do vậy mà cực kỳ nhanh.

Linh miêu Tiểu Bạch bên cạnh quan sát bốn phía xung quanh, cẩn thận bảo vệ cho nàng. Lúc này Tiểu Nhạn vẫn bình tĩnh khoanh chân mà luyện hoá Ma pháp lực. Trong cơ thể nàng, tại vị trí đan điền, một luồng sương mù màu vàng, màu hồng và màu xanh nồng đậm đến kinh người, theo như hiện tại thì ba luồng khí ấy đang đổ vào trong đan điền với mật độ càng lúc càng lớn, rốt cục... luồng sương mù bên trong đan điền cũng đã đạt tới cực hạn.

Một giọt chất lỏng 'Thổ Hoàng Sắc', một giọt "Hồng Sắc" cùng một giọt chất lỏng 'Thanh Sắc' xuất hiện giữa đan điền của nàng.

Ngay sau đó, những giọt chất lỏng xuất hiện ngày càng nhiều, từ một giọt biến thành mười giọt, trăm giọt, ngàn giọt...

Sự khác nhau của lục cấp ma pháp sư và thất cấp ma pháp sư chính là Ma pháp lực bắt đầu hoá lỏng!

Thời gian qua đi, cuối cùng Tiểu Nhạn cũng trở về trạng thái bình thường.

"Tinh thần lực của ta đã đạt tới thất cấp, nhưng luyện hóa ma pháp lực thì vẫn cần mất một chút thời gian."

Sửa sang lại một chút, Tiểu Nhạn mang theo ma thú của mình tiếp tục tiến bước, toàn thân linh hoạt lao đi trong Ma Thú sơn mạch, khi thì nhảy qua sơn thạch, khi thì leo lên đại thụ, cứ một đường thẳng tiến cho đến khi nàng bị một toà núi lớn chắn ngang. . harry potter fanfic

Toà núi này kéo dài đến mấy trăm dặm, trên núi cây mọc cực kỳ rậm rạp. Tiểu Nhạn lúc này đứng ở bên trên vách núi, nếu như nàng muốn qua được vách núi bên kia thì cần phải phóng qua khoảng cách hơn trăm thước.

"Sơn cốc này thật quỷ dị"

Tiểu Nhạn phát hiện, hai bên vách đá của hạp cốc càng ra phía xa thì càng ngày khoảng cách càng thu hẹp, nàng liền dọc theo bờ vách đá mà chạy tới, càng chạy trên bờ vách đá thì khoảng cách tới vách đá đối diện cũng ngày một gần. Sau khi chạy được bốn năm dặm đường thì khoảng cách giữa hai bên vách đá chỉ còn chừng một thước, chỉ cần một bước là có thể đi qua.

"Bên đây là vậy, bên kia chẳng lẽ cũng như vậy?"

Tiểu Nhạn một chân đứng bên vách đá bên này, một chân giẫm lên vách đá bên kia. Hướng phía cuối hạp cốc mà nhìn tới, nhìn từ xa lại giống như hai vách đá hai bên kéo dài từ xa nối lại tại chỗ này.

"Quỷ dị, quỷ dị!"

Tiểu Nhạn đã trải qua một quãng thời gian sống trong Ma Thú sơn mạch, nhưng mà quỷ dị như hai vách đá này thì chưa từng thấy qua. Nàng nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trong hạp cốc mênh mông sương trắng, mơ mơ hồ hồ căn bản không thể thấy rõ bên trong có cái gì.

"Sâu không lường được". Trong lòng nàng có rất nhiều tò mò, nhưng đối với một hạp cốc dày đặc mê vụ thì trong đáy lòng cũng có phần kinh hãi.

Lần theo một bên vách đá, hướng dần xuống phía dưới quan sát, Tiểu Nhạn tựa hồ như muốn chính mắt mình tìm hiểu xem trong mê vụ hạp cốc rốt cuộc có cái gì, mê vụ sơn cốc này không những hai vách đá thoải ra hai bên mà còn là một nơi thực quỷ dị.

Mê vụ sơn cốc càng đi xuống, khoảng cách vách đá hai bên càng ngày càng xa dần.

Ví dụ như phía trên hai bên vách đá chỉ cách xa nhau có vài trăm thước, nhưng phía dưới vách đá, khoảng cách lại có thể lên đến mấy nghìn thước, thậm chí còn có thể là hơn mười dặm.

"A, đó là..."

Tiểu Nhạn cả người phảng phất giống như bị lôi điện bổ trúng, toàn thân cẩn thận nhìn qua vách đá phía đối diện, thấp thoáng giữa vùng mê vụ như ẩn như hiện có một gốc tiểu thảo, gốc tiểu thảo này sinh trưởng trên vách đá toàn thân màu bích lục, hơn nữa thân cây như ẩn hiện có một vầng sáng lam sắc lưu chuyển.

"Lam, Lam tâm thảo, đúng là Lam tâm thảo!"

Nhớ lại tại thư viện của Ân Tư Đặc Học viện, trong quyển sách về thực vật có miêu tả cặn kẽ kèm theo hình ảnh của nó. Loại tiểu thảo sinh trưởng trên vách đá kia có khả năng hoá giải tổn thương khi uống 'Hoạt Long Huyết', là một dược tài cực kỳ hiếm có và trân quý - Lam tâm thảo.

Tiểu Nhạn đã từng nghe qua cái giá của nó, một nhánh Lam tâm thảo giá trị vài vạn kim tệ, tuy vậy dẫu có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Một nhánh Lam tâm thảo, chỉ sợ là đã bằng với công sức vất vả chém giết ma thú của Tiểu Nhạn mấy ngày qua.

"Lam tâm thảo, Lam tâm thảo, ông trời thật là chiếu cố ta mà." Trong lòng Tiểu Nhạn vô cùng sung sướng.

Nàng dụng lực dậm mạnh chân xuống, rồi đột nhiên vọt lên cao tới mấy chục mét rồi đáp xuống vách đá phía đối diện, sau đó bắt đầu niệm ma pháp chú ngữ, một lát sau cơ thể của nàng dần dần được Phong hệ nguyên tố bao bọc lấy, đồng thời thân thể còn có khí lưu bao quanh.

Phong hệ thất cấp ma pháp – Phi hành thuật.

Nàng nhảy lên phía trước một bước, cả người lăng không đáp xuống phía trên khe núi, rồi từ từ bắt đầu hạ xuống, dần dần xâm nhập vào mê vụ sơn cốc. Tiểu Bạch khoái trá đứng trên vai Tiểu Nhạn ngắm nhìn xung quanh, rồi cùng với nàng xâm nhập vào mê vụ cốc.

Trong Mê vụ hạp cốc mênh mông vô tận là sương trắng đang lững lờ trôi nổi, xâm nhập vào nơi này, Tiểu Nhạn đã phát hiện cự ly giữa hai bên vách núi càng ngày càng xa, đồng thời lúc này nàng cũng đã phi tới bên cạnh Lam tâm thảo.

Lam tâm thảo, sáu lá màu bích lục, ẩn ước có ánh sáng màu lam lưu chuyển, Lam tâm thảo cầm vào tay thấy mát lạnh, trong lá cây có dịch thể màu bích lục, cho vào miệng cảm thấy sảng khoái..." Tiểu Nhạn vẫn còn nhớ mấy câu giới thiệu cơ bản nhất về Lam tâm thảo trong đồ thư quán của Học viện Ân Tư Đặc.

Thấy nhánh Lam tâm thảo này mọc trên một vách đá, đang dập dờn trong gió, nàng hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận nhổ lấy nhánh Lam tâm thảo này lên.

"Quả nhiên là mát lạnh." Tiểu Nhạn nắm lấy nhánh Lam tâm thảo cảm giác nhánh Lam tâm thảo này giống như một khối băng, lập tức bỏ nhánh Lam tâm thảo này vào trong cái túi đeo sau lưng, sau đó cẩn thận quan sát bốn phương tám hướng xung quanh, "Không biết còn có nhánh lam tâm thảo nào nữa không nhỉ?"

Có thể mọc ra một nhánh Lam tâm thảo thì cũng có thể mọc ra nhánh Lam tâm thảo thứ hai chứ. Tiểu Nhạn tuy không phải người mê tiền, nhưng Lam tâm thảo là một dược liệu trân quý, hiếm thấy, có cơ hội kiếm được thì không thể bỏ qua.

Dùng Phi hành thuật, cả người Trần Tiểu Nhạn từ tự hạ xuống phía dưới, lúc này nàng liền nhìn xuống phía dưới, sương trắng lững lờ trôi nổi, mọi thứ hiện ra một cách mơ hồ, Tiểu Nhạn cũng ẩn ước thấy vách núi này có những bụi cây đan xen chằng chịt với nhau.

"Lớn quá!"

Càng tuột sâu xuống phía dưới, nàng phát hiện ra phạm vi của hạp cốc này thật bao la rộng lớn, bề mặt hai bên của hạp cốc cự ly cũng chỉ tối đa là mấy trăm mét, nhưng giờ nàng dám khẳng định, cự ly hai bên vách núi ít nhất cũng xa hơn mấy nghìn mét rồi, bởi vì nàng trực tiếp từ một bên vách núi nhảy xuống. Chỉ cần dựa vào góc độ của vách núi, cũng như cự ly phi hành của bản thân, là có thể đoán ra được.

Hống!

Quác!

Thỉnh thoảng lại có những tiếng gầm gào trầm thấp từ phía dưới vọng lên, nhưng phương vị của những tiếng gầm gào đó không giống nhau, chỉ nghe âm thanh thôi thì cũng phải có ít nhất là hơn một trăm ma thú, Tiểu Nhạn trong lòng không khỏi chấn động

"Ma thú, phía dưới có rất nhiều ma thú!"

Tiểu Nhạn chỉ từ âm thanh là đã có thể dễ dàng đoán ra được.

Nàng toàn thân bất giác dán vào vách núi, đồng thời còn dùng tay nắm lấy những đám dây leo, cẩn thận từ từ hạ xuống dưới.

"Nhạn, cẩn thận một chút, ta cảm thấy mặt đất phía dưới có nguy hiểm." Tiểu Bạch đột nhiên dùng linh hồn trao đổi với nàng.

Tiểu Nhạn trong lòng cũng cảm thấy như vậy nhưng không nói ra miệng, chỉ hơi gật đầu một cái. Càng hạ xuống gần mặt đất phía dưới thì âm thanh của ma thú càng gia tăng, những tiếng gào rú trầm thấp nhưng có lực, khẳng định là âm thanh của những ma thú cực lớn, mà ma thú cực lớn thì chả có con nào yếu cả. Ma thú có thực lực mạnh thì thể hình không nhất thiết phải lớn, nhưng kích thước cực lớn thì nhất định có thực lực mạnh.

"Lam tâm thảo!"

Đột nhiên Tiểu Nhạn thấy trên tảng đá phía xa trên mặt đất có mọc một nhánh Lam tâm thảo, xung quanh Lam tâm thảo là các nhánh thực vật màu lục bò sát trên mặt đất, nhưng nàng vốn không phải là kẻ nhát gan, lúc này lại thấy nhánh Lam tâm thảo, Tiểu Nhạn hai tay liền bám lấy những nhánh cây đó, giữ cho bản thân lơ lửng trên không trung như lúc nãy.

Nhưng lúc này nàng căn bản là không để ý tới...

Trong phạm vi những nhánh thực vật bò sát trên mặt đất xung quanh Lam tâm thảo, có một nhánh cây dài hơn hai mươi mét, đó chính là một con mãng xà màu lục cực lớn, to khoảng hai người ôm, màu da của con mãng xà đó cũng trùng với màu của những nhánh thực vật bò sát trên mặt đất kia, trên thân thể nó là màu lục, ẩn ẩn hiện hiện trong làn mê vụ, Tiểu Nhạn căn bản không phát hiện ra con cự đại mãng xà này.

Cùng lúc với việc hạ xuống, nàng ngày càng tiếp cận gần với nhánh Lam tâm thảo.

"Nhạn, cẩn thận, là Lục Văn Cự Mãng!" Tiểu Bạch đột nhiên dùng linh hồn khẩn cấp truyền âm với Tiểu Nhạn.

"Lục Căn Cự Mãng?" Tiểu Nhạn trong lòng chấn động.

Tới lúc này nàng cũng đã biết là vì sao mà cái hạp cốc này lại có nhiều sương trắng tới như vậy.

Thủy vụ thuật chỉ là nhất cấp Thủy hệ ma pháp, Thủy hệ thất cấp ma thú Lục văn cự mãng phun ra thật đơn giản nhưng tại xung quanh đây lại hình thành vô tận bạch sắc thủy vụ, mà cả hạp cốc đều như vậy, với nồng độ bạch vụ như thế này, tuyệt đối không thể chỉ có một con Lục văn cự mãng. Tiểu Nhạn suy nghĩ một chút rồi dần đoán ra.

Đáy của hạp cốc rộng chừng 10 mét, tầm nhìn xa khoảng 10 mét, mà cả một hạp cốc lớn như vậy bị bao phủ bởi bạch vụ. Như vậy có thể tưởng tượng được có bao nhiêu con lục văn cự mãng rồi.

Tiểu Nhạn nhíu mày, lập tức bay ra xa, nàng không sợ một con Lục Văn Cự Mãng, nhưng nếu chiến đấu ở đây sẽ dễ dàng dẫn ma thú khác, như vậy sẽ rất phiền toái.

''Hống ~''

''Cát ~''

Các dạng tiếng rống lên của các loại ma thú phía dưới truyền đến. Các tiếng rống hỗn độn làm cho trong lòng Tiểu Nhạn run lên. Các tiếng kêu này từ khắp các phương vị phía dưới truyền đến, chỉ cần dựa vào các tiếng rống đó cũng có thể phán đoán được số lượng ma thú phía dưới là nhiều vô cùng.

Nhìn xuyên qua bạch sắc thuỷ vụ, nàng đã thấy mơ mơ hồ hồ một vùng thảo nguyên tươi tốt.

"Nhạn, cẩn thận một chút, ta không bị muốn bốn bề xung quanh truy kích mà chạy trốn" Tiểu Bạch nhắc nhở nói.

Tiểu Bạch thực lực cao hơn Tiểu Nhạn mà còn lo lắng như vậy khiến nàng không khỏi tăng thêm một tầng cảnh giác.

"Là Dực điểu long." Tiểu Nhạn phát hiện xa xa có một bóng hình to lớn mơ hồ đang bay lượn lờ, liền vội vàng nhảy qua hướng bên cạnh mà rời đi.

May mắn là trong hạp cốc có một vùng mênh mông thuỷ vụ, nếu khoảng cách khá xa thì chỉ có thể thấy mơ hồ thân ảnh mà thôi. Dực điểu long có thể tích khá lớn nên dễ dàng quan sát được, mà thể hình của nàng so với ma thú thì nhỏ hơn nhiều, đương nhiên là chiếm một chút ưu thế.

"Quác, quác..." Đột nhiên một loạt âm thanh quái dị vang lên, hơn nữa còn hướng tới gần phương vị của Tiểu Nhạn mà vọng tới.

"Không ổn." sắc mặt Tiểu Nhạn đại biến.

Từng tiếp xúc với 'Dực Điểu Long' ở khoảng cách gần nên nàng rất rõ, tiếng kêu đó đúng là tiếng kêu của 'Dực Điểu Long', nàng đưa mắt hướng về nơi phát ra tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy mơ hồ có đại khái khoảng chừng ba mươi con đang hướng phía này mà bay tới.

Hình thể 'Dực Điểu Long' thực sự là to lớn, hai ba mươi con cùng lúc phi hành, quả thực là làm rung chuyển trời đất.

Nhiều 'Dực Điểu Long' như vậy, Tiểu Nhạn cơ hồ không còn chỗ để trốn nữa.

Nàng không do dự, trực tiếp phi hành xuống phía dưới, bạch sắc thuỷ vụ đập vào mặt liên tục, trong khoảng vài nhịp hô hấp thời gian, Tiểu Nhạn như một mũi tên nhọn trực tiếp bắn vào trong một vùng cỏ dại tươi tốt, sau đó liền nằm im bất động trong vùng cỏ dại.

Ps: Không chịu chạy lên trên, chết cũng đừng hối hận:v

~~~ Mấy nay bận thi cử quá, chẳng viết được, xin lỗi mọi người nha ~ Mọi người đọc vui ha ~~~