Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 317




“Ha ha, cậu nhóc cũng ra gì phết nhỉ, còn biết dùng chiến thuật tâm lý, khá đấy... Bây giờ thanh niên như cậu ít gặp lắm”, khi mà tất cả mọi người tưởng rằng Diệp Thiên Nam sẽ nổi khùng lên thì ông ta bỗng bình tĩnh trở lại, không hề thấy một chút cáu giận nào nữa.

“Cậu rất được, nếu cậu chịu đi theo nhà họ Diệp thì ân oán giữa cậu và nhà họ Diệp sẽ coi như xí xóa, thấy sao?”, Diệp Thiên Nam bỗng nhìn Trần Triệu Dương và nói.

Nghe thấy câu nói của Diệp Thiên Nam, Diệp Sùng Minh nghĩ đến điều gì đó, nhưng ông ta không nói ra ngay.

“Ông nội, sao lại thế được? Thằng đó đã đánh gãy chân tay cháu, cả đời này cháu sẽ phải sống trên xe lăn, sau lại bỏ qua cho nó như thế được”.

Nghe thấy ông nội mình nói thế, Diệp Thiên Phàm lập tức bùng nổ, hắn ta gào thét với Diệp Thiên Nam.

“Câm miệng lại cho tôi!", Diệp Thiên Nam trợn mắt nhìn sang, Diệp Thiên Phàm lập tức câm như hến.

Chỉ có điều đôi mắt của hẳn ta khi nhìn Trần Triệu Dương vẫn độc địa như cũ, lúc nhìn Diệp Thiên Nam thì mang theo sự cầu xin.

Diệp Thiên Nam chẳng hề để ý tới. Ông ta đã chém giết cả đời, trải qua bao thế thái nhân tình, nếu thật sự lôi kéo được Trần Triệu Dương về phe mình thì có gì mà phải để ý tới hận thù giữa anh và cháu mình?

“Ông cụ Diệp, yêu cầu này của ông chẳng ra làm sao cả, dù sao tôi cũng là bên bị hại, cho dù muốn hòa giải thì nhà họ Diệp các người cũng phải bồi thường chứ”, lúc này, rốt cuộc Trần Triệu Dương cũng đáp lại.

Khi mà tất cả mọi người tưởng rằng Trần Triệu Dương sẽ nương đó để hòa giải với nhà họ Diệp, thì anh lại nói ra một câu khiến mọi người nghệt mặt ra, thậm chí còn cho rằng. mình nghe nhầm.

Diệp Thiên Phàm vốn còn tưởng rằng cả đời này mình cũng không được báo thù, bây giờ nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, đôi mắt của hắn ta lại sáng rực lên.

Không ngờ Trần Triệu Dương lại đưa ra một lựa chọn ngu xuẩn như thế.

“Chính mày muốn chết đấy nhé”, Diệp Thiên Phàm chắp tay sau lưng, nhìn Trần Triệu Dương như đang nhìn một người chết.

“Đậu má, thăng này ngông cuồng thật”.

“Tiếc quá, những năm qua cũng từng có người tới thách thức nhà họ Diệp rồi, nhưng cuối cùng những người đó đều không sống nổi”.

“Chết thì chết thôi, trách ai được đây? Ông cụ Diệp đã cho cậu ta cơ hội rồi mà không biết bắt lấy”.

Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, hiển nhiên ai cũng cảm thấy hành vi “không biết điều” của Trần Triệu Dương quá ngông cuồng.

“Được, đây là sự lựa chọn của cậu, mong là cậu không hối hận”, Diệp Thiên Nam cũng hiểu ý của Trần Triệu Dương, sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.

Lần này nhà họ Diệp ra sức rêu rao chủ yếu là để các thế lực và các gia tộc trong thành phố Nam Hải được chứng kiến sự “rắn mặt” của nhà họ Diệp, khiến bọn họ biết rằng nhà họ Diệp không dễ bắt nạt.

Trần Triệu Dương cũng có đủ trọng lượng, dù sao anh cũng là người mạnh nhất thế giới ngầm của thành phố Nam Hải, giết Trần Triệu Dương thì cũng đồng nghĩa với việc có thể tiếp quản thế lực ngầm, càng dễ bề đe dọa các gia tộc khác hơn.

“Tôi cũng muốn nói câu đó, mong là nhà họ Diệp các người đừng hối hận, bắt đầu cuộc chiến là chúng ta sẽ không thể thay đổi được nữa... Nhà họ Diệp các người nhất định sẽ bị diệt sạch”, Trần Triệu Dương găn từng chữ nói ra câu cuối cùng.

“Cậu trai trẻ, thiên phú võ học của cậu đúng là xuất sắc. nhất trong số những người tôi gặp, nhưng đồng thời, cậu cũng là người kiêu ngạo nhất”, Diệp Thiên Nam đanh mặt nói.

“Cám ơn ông cụ Diệp đã khen ngợi”, Trần Triệu Dương khẽ cười nói.

“Tiếc rằng cứng quá thì dễ gãy, cậu ngông cuồng quá rồi”, ông cụ Diệp nhìn Trần Triệu Dương và lạnh lùng nói.

“Được rồi đó, muốn đánh thì tới luôn đi!”, Trần Triệu Dương khinh khỉnh nói.

Sắc mặt của ông cụ Diệp lập tức sa sầm lại.

Trần Triệu Dương thực sự quá kiêu ngạo, đánh đứa cháu trai mà ông ta yêu thương nhất thành một kẻ tàn phế, vơ vét hai trăm triệu của nhà họ Diệp, vừa rồi còn muốn nhà họ Diệp phải bồi thường hai tỷ, cho rằng nhà họ Diệp dễ bắt nạt thế sao?

Vậy nên hôm nay, Trần Triệu Dương nhất định phải chết, nếu không thì còn đâu là uy nghiêm của nhà họ Diệp nữa.

“Nếu thế thì đánh đi”, vừa dứt lời, ông cụ Diệp bước lên mấy mét, giáng một chưởng về phía Trần Triệu Dương.

“Ngon! Xem ra ông nội tức giận thật rồi, thắng đó sẽ chết chắc”, Diệp Thiên Phàm vô cùng hưng phấn, hắn ta chăm chú dõi theo tư thế oai vệ của ông nội, chờ đợi cảnh tượng ông nội mình tung chưởng đánh nát đầu Trần Triệu Dương.