Bán Hồn

Chương 4




Sau một hồi ngồi bên cạnh nghe cha mẹ nói chuyện vẫn chưa thống nhất được ý kiến, cô chán nản đứng lên đi về phía cửa sổ. Cô biết chắc rằng cha cô rồi sẽ phải nhượng bộ mà thôi, bởi vì ông là người thương vợ, nếu mẹ cô cứ khóc lóc mãi, chắc chắn ông sẽ mềm lòng. Vụ án cô bị hại coi như hoàn toàn khép lại. Cô không tin bản thân lại xui xẻo đến mức đột nhiên lọt vào tầm ngắm của một đám cướp đêm, thế nhưng nếu như ngay cả cha cô cũng từ bỏ vậy thì cô sẽ trở nên thân cô thế cô, một oan hồn muốn điều tra vụ án là điều không thể nào.

Từ trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống vườn hoa sau nhà, cô nhận ra hai bóng người đang lén lút nói chuyện ở dưới đó. Cảm thấy có nghi vấn trong lòng, cô để lại cha mẹ mình vẫn còn đang bàn bạc chưa xong, đi thẳng xuống vườn hoa sau nhà. Gần đến nơi cô mới dừng bước chân vì sợ bị phát hiện, nhưng sau đó chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình, cho dù có đứng trước mặt họ cũng chẳng ai phát hiện ra được.

Trước mặt cô lúc này là Trần Nhuệ, người cô phải gọi là thím hai, và Đinh Lập Nhân, chú ba của cô. Hai người họ hẹn riêng nhau ra đây để làm gì vậy? Nhã An im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người. Chưa được hai câu thì Đinh Lập Nhân đã giữ chặt tay Trần Nhuệ, "Tiểu Nhuệ, em khuyên bảo anh hai một câu đi, dù sao hôm nay cũng là ngày không mấy vui vẻ, đừng để không khí thêm căng thẳng nữa."

Trần Nhuệ và Đinh Lập Nhân là bạn học đại học, điều này thì cô biết, cho nên nhìn thấy hai người họ nói chuyện với nhau cô cũng không thấy có gì lạ. Tuy nhiên từ sau khi Trần Nhuệ lấy chú hai Đinh Lập Tài của cô, vì bản tính chú hai nóng nảy hay ghen, cho nên hai người họ cũng chẳng dám nói chuyện với nhau nhiều như trước đây nữa. Hôm nay có việc gì mà lại lén lút ra tận vườn hoa để nói chuyện, lẽ nào không sợ chú hai của cô phát hiện ra hay sao?

Nghe xong lời Đinh Lập Nhân nói, Trần Nhuệ chỉ cười khẩy rồi hất tay ông ra, "Anh bảo tôi phải khuyên thế nào, tính cách ông ấy như vậy lẽ nào anh còn không hiểu, anh có bản lĩnh thì anh tự đi mà khuyên nhủ."

Nói dứt lời cũng quay gót bỏ đi luôn. Nhã An còn đang thở dài vì chuyện chẳng đâu vào đâu này lại khiến cô phải bận tâm như là phát hiện ra điều gì mờ ám. Cô vừa định rời khỏi đó thì Đinh Lập Nhân đã lao tới ôm chầm lấy Trần Nhuệ từ phía sau khiến bản thân cô chứng kiến cũng giật mình hoảng hốt.

"Nhuệ, em đừng như vậy mà. Anh biết là em hận anh, nhưng dù sao bây giờ chúng ta cũng là người một nhà, suy nghĩ một chút cho gia đình cũng là điều nên làm mà, gia đình êm ấm thì cả anh và em cũng được yên ổn."

Không ngờ những lời này Trần Nhuệ nghe thấy lại càng nổi điên hơn, bà giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Đinh Lập Nhân nhưng không đủ sức, cuối cùng đành chịu thua để ông cứ ôm lấy như vậy, nhưng lại lẩm bẩm chửi rủa, "Yên ổn? Anh nghĩ là chúng ta còn có thể được yên ổn ư? Từ ngày anh hèn nhát nhường tôi cho tên khốn đó, anh còn mong muốn được yên ổn ư? Đinh Lập Nhân tôi nói cho anh biết, một đứa em chồng như anh chẳng có tư cách gì mà dạy đời tôi đâu. Mau cút đi!"

Thấy bà mất bình tĩnh hét toáng lên, Đinh Lập Nhân cũng đành bất lực buông tay. Trong lòng ông luôn cảm thấy áy náy vì năm xưa đã hèn nhát từ bỏ chuyện tình cảm với bà, để bà lấy anh trai của mình. Thế nhưng ông sẽ chẳng bao giờ có thể biết được sự thật năm đó, chính Trần Nhuệ mới là người đã cố tình quyến rũ anh trai ông, sau khi bà vô tình phát hiện được bí mật ông chỉ là con riêng, hoàn toàn không có tiếng nói trong gia đình này. Suy cho cùng thứ chia rẽ hai người không phải là sự hèn nhát của ông, mà là sức mạnh của đồng tiền.



Cuộc họp gia đình lại được bắt đầu. Đinh Lập Nhân và Trần Nhuệ cũng đã quay về vị trí của mình. Nhà họ Võ hôm nay chỉ có Võ Lệ Quân và chồng của mình là Lưu Văn Chấn, em trai của Võ Lệ Giai là Võ Văn Chính còn chưa xong việc ở công ty nên xin phép đến muộn. Chỉ có nhà họ Đinh là đã tề tựu đông đủ.

"Tôi và vợ đã bàn bạc xong xuôi. Chuyện này tạm thời cho qua để lo hậu sự cho Nhã An chu tất. Ngày mai các khách mời của bên ủy ban nhân dân thành phố cũng đến chia buồn, mọi người ai lo chuyện người nấy đi, đừng để có sơ sót gì."

Chỉ một câu nói của Đinh Lập Quốc đã khiến cho nhiều người thở phào nhẹ nhõm. Đinh Lập Tài còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Trần Nhuệ cản lại, dù sao thì mục đích của họ cũng đã đạt được, đâu cần phải nói thêm gì nữa. Sau đó thì mọi người lại đi lo việc của mình.

Người vui mừng nhất có lẽ chính là Trần Thế Hưng. Sau khi cha mẹ cô nói với hắn ngày mai hắn sẽ được đi cùng hai người tới tiếp đón đại diện của chính quyền thành phố tới chia buồn, hắn vui đến mức suýt chút nữa đã cười thành tiếng.

Ban đầu cha của Nhã An là người đầu tiên không chấp nhận chuyện hai người yêu nhau. Nếu như không phải vì cô kiên quyết chung tình với hắn, thậm chí còn xin đến trường đại học làm giảng viên để được ở gần hắn thì chắc chắn cha cô sẽ chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.

Tuy nhiên thời gian sau đó thấy biểu hiện của hắn không tệ, lại thêm sau khi cô xảy ra chuyện cũng giúp mẹ cô lo toan chuyện hậu sự trước khi ông quay về, cho nên trong lòng cũng cảm thấy tin tưởng hắn thêm vài phần. Nhận được sự tín nhiệm của ông chính là điều mà hắn mong chờ bấy lâu nay. Mặc kệ là cô còn sống hay đã chết, chỉ cần hắn tạo dựng được vị trí trong lòng cha mẹ cô thì tương lai sau này của hắn cũng chẳng cần phải lo nghĩ nhiều. Được xuất hiện trước mặt các vị lãnh đạo cấp thành phố coi như là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn.

Ngày hôm sau tại đài hóa thân hoàn vũ nghĩa trang thành phố, hai màu đen trắng tang thương kéo dài từ cổng đài hóa thân đến tận cổng nghĩa trang. Nhã An ngẩn ngơ đứng nhìn thi thể của mình bị đưa vào lò hỏa táng sau đó biến thành tro bụi. Cô thực sự không biết tâm trạng lúc đó của mình là gì, liệu cô có cảm thấy đau đớn hay không? Một lát sau từng tiếc khóc hay nói đúng hơn là tiếng gào thét xé lòng vang lên trên khắp đoạn đường mà tro cốt của cô được đưa ra nghĩa trang nơi đã được chuẩn bị sẵn cho cô trong khu bia mộ của nhà họ Đinh.

Lần lượt từng người họ hàng thân thích mà cô còn chẳng nhớ hết mặt bước lên đặt hoa trắng lên mộ cô và cúi đầu tiễn biệt. Cô không có nhiều bạn bè, nói cho đúng thì thực sự chẳng có ai thân thiết, cho nên ngoài những đồng nghiệp ở trường đại học và sinh viên của cô ra, chẳng còn ai được coi là bạn bè của cô cả.

Trong đám đông, cô nhìn thấy Nhật Vy xuất hiện. Thậm chí trong một ngày tang thương như hôm nay, cô ta cũng không quên mặc một chiếc váy đen ôm sát thân hình cùng một vết khoét sâu táo bạo trước ngực. Cô ta đưa mắt tìm kiếm trong đám đông. Nhã An chẳng cần nhìn theo cũng biết là cô ta đang tìm kiếm ai.