Bạn Học, Xin Đừng Lưu Manh

Chương 59: Nếu một lần trúng luôn thì sao…?




Hân Nghiên đặt tay lên vai, định đẩy hắn ra thì hắn đã vòng tay lên eo cô, kéo sát vào người hắn. Cách bao nhiêu lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ nơi đó, như muốn nổ tung.

Thay vì đẩy hắn ra, Hân Nghiên vòng tay ôm lấy cổ hắn. Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào, say đắm và đê mê. Một lần nữa, Hà Uy lại xâm chiếm lấy vòm họng của Hân Nghiên, anh ta điên cuồng như muốn lấy đi toàn bộ oxy. Hai tay hắn siết chặt lấy eo cô, rồi từ từ đưa lên trên, kéo hai sợ áo mỏng manh của cô tuột xuống dưới vai.

Tấm lưng trắng ngần in rõ trên bức tường sau lưng, Hà Uy đưa mắt nhìn thẳng vào tấm kính rồi. Ánh mắt hắn đầy mị hoặc. Hân Nghiên cởi từng cúc áo còn sót lại của anh ta, trực tiếp lấy chiếc áo ‘phiền phức’ ra khỏi cơ thể, bờ vai rộng, vững chãi của hắn khiến cô say đắm. Hắn buông Hân Nghiên ra, cô cố gắng hít thở, chẳng mấy chốc mà bờ môi đã sưng tấy lên.

- Uy…Uy…

- Hửmmmm…

- Từ…Từ…Từ thôi… Em không chạy trốn đâu…

Hà Uy đang mân mê vùng ngực của Hân Nghiên nhẹ nhàng dừng laị, hắn đứng thẳng người nhìn cô, nhìn vào ánh mắt long lanh như sắp khóc của cô khiến hắn có chút xót xa.

- Anh làm em mệt sao?

- Ừm…Có chút…

Nhưng hắn không có ý định buông tha, hắn đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ:

- Như này mệt không?

Hân Nghiên lắc đầu…

Hắn lại tiếp tục một cái hôn sâu hơn

- Như này thì sao?

Hân Nghiên vẫn lắc đầu… Hắn định tiếp tục hôn thì chuông điện thoại vang lên, là điện thoại từ ba hắn. Miễn cưỡng, hắn lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm nghe…

Bên trong vọng lại rất nhiều rất nhiều câu nói, Hân Nghiên không nghe thấy gì, hắn càng không nghe thấy bởi người con gái trước mặt hắn đang ‘nhảy múa’ khiến hắn không cách nào tập trung được.

Hân Nghiên bước xuống khỏi bệ rửa mặt, để chiếc đầm rơi tự do xuống đất. Cô đưa tay kéo lấy chiếc thắt lưng của hắn, từ từ mở ra, vô cùng cần mẫn. Hắn dõi theo những hàng động của cô, cô đang mời gọi, đang khiêu khích hắn…

Mặc kệ bên kia đang luyên thuyên những gì, hắn giận dữ:

- Ba muốn nhanh có cháu bồng thì cúp máy đi.

Nói xong hắn giật phăng điện thoại xuống đất, trực tiếp bế cô lên, thả mạnh lên giường. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, nơi âm đ*o đầy dục vọng kia đã ẩm ướt, khẩu súng của hắn đã đạt đến ngưỡng cực đại. Hắn một phát xâm thẳng vào bên trong, mặc cho Hân Nghiên giật nảy người đau đớn.

Hắn khẽ đưa ra nhẹ nhàng rồi lại nhấp vào một cái mạnh, Hân Nghiên tê tái, cố gắng ôm lấy cổ hắn:

- Anh…Anh… Không dùng bao sao?

- Anh đủ giàu để nuôi con…

- Aaaaaa… Đau…

Hân Nghiên vừa rên lên một tiếng, hắn đã điên cuồng chặn môi cô lại.

Cứ như vậy rất rất lâu, hắn xoay Hân Nghiên không biết bao nhiêu vòng, đổi không biết bao nhiêu tư thế. Cuối cùng, dưới sức mạnh của hắn, một luồng dòng chảy ấm nóng xâm chiếm lấy phần dưới của Hân Nghiên. Hắn cho vào trong toàn bộ, Hân Nghiên cũng mệt lả người mà nằm thở dốc đầy khó khăn.

Hắn hôn cô, hôn lên trán, vén lấy vài sợi tóc ướt át của cô khỏi khuôn mặt:

- Nghỉ một lát đi, anh đi tắm…

- Em đói… - Hân Nghiên yếu ớt nói

- Anh gọi người mang đồ ăn lên phòng cho em…

Hân Nghiên gật đầu rồi ngủ lịm đi.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết là khi cô thức dậy, quần áo đã được thay mới, người ngợm cũng sạch sẽ như lúc mới tắm xong. Cô xoay người, Hà Uy vẫn ngồi cùng chiếc máy tính bên cạnh cô.

- Dậy rồi sao? Ăn chút gì đi.

Hân Nghiên gật đầu, cô ngồi dậy nhưng bỗng:

- Aaaaa…

- Làm sao thế…

- Đau…

Đôi mắt long lanh và gương mặt phụng phịu của cô khiến Hà Uy bật cười…

- Còn cười nữa… Anh hung dữ với em…

- Vì anh yêu em…

Hắn hôn lên môi cô, bàn tay hư hỏng lại tìm đến vòm ngực căng tròn. Hân Nghiên kịp thời chặn lại khiến hắn mỉm cười lưu manh:

- Em đói…Không còn sức đâu…

- Anh ôm em…

Hắn ôm cô gọn gàng trên tay, đưa cô ra phòng khách. Đã có một bàn thức ăn ngon. Hai người cùng ăn tối. Ăn xong, hắn tiếp tục với công việc, cô nằm trên đùi hắn bấm điện thoại, chán quá lại lăn qua thọt tay vào trong áo hắn vuốt ve cơ bụng săn chắc của hắn.

Hân Nghiên ngủ thiếp đi, hắn mới gọn ghẽ cất máy tính, bế vào vào phòng rồi hai người ôm lấy nhau ngủ một giấc ngon đến sáng.

Hân Nghiên được hắn đánh thức bởi một cái vuốt má nhẹ. Cô lắc đầu dụi vào người hắn

- Dậy nào. Không là trễ chuyến bay đó… Về sớm em còn nghỉ ngơi…Nếu không thì bắt đầu đi làm lại sẽ mệt lắm đó.

- Em còn chưa xếp đồ. Em chưa muốn về. Không muốn đi làm…

- Anh đã xếp xong đồ rồi. Em dậy là chúng ta ra sân bay thôi. Có điều lần đầu tiên anh nghe bác sĩ Lý không muốn đến bệnh viện đấy!

- Còn chẳng phải tại anh chiều hư em sao? Cho em đi chơi vui quá còn gì…

- Được…Vậy em không cần đi làm nữa. Anh nuôi em, dù sao anh cũng giàu. Nhà anh cũng chỉ có mình anh, tiền nhiều cũng dùng không hết…

- Anh đang khoe khoang gia cảnh với em đấy à?

- Anh không có. Dù sao sau này cũng của bà Phó hết. Và cả, thiếu gia, tiểu thư nữa…

- Ai lấy anh chứ? Anh sinh con cho anh mà anh tự tin thế?

- Em không quyết định được… Chẳng phải hôm qua anh đã … rồi sao? Lỡ như một lần trúng luôn thì em không trốn thoát được.

- Lưu manh…

Hân Nghiên vùng dậy chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Và thế là kỳ nghỉ dưỡng hiếm hoi của Ngạn tổng cùng cô tình nhân bé nhỏ đã kết thúc. Anh ta lại bắt đầu trở về với công việc. Hân Nghiên trở lại làm bác sĩ Lý như trước đây.