Bạn Học, Xin Đừng Lưu Manh

Chương 39: Tốt nghiệp




Thật may mắn khi cả hai cột mốc quan trọng nhất cuộc đời, Hân Nghiên được đại diện toàn bộ học sinh - sinh viên tuyên thệ trước ngày ra trường.

Kết thúc xong 6 tháng thực tập vất vả tại bệnh viện, cuối cùng ngày Hân Nghiên nhận bằng tốt nghiệp cũng đến. Trong hội trường với hơn 1000 sinh viên, Hân Nghiên dõng dạc tuyên thệ lương tâm nghề Y của mình nói riêng và toàn thể sinh viên nói chung:

‘ Tại đây, trường Đại học Bắc Kinh, đại diện cho hơn 300 sinh viên ngành Y tuyên thệ trước Y tổ thế giới và trong nước, trước những người Thầy, trước đấng sinh thành và trước Lương tâm kính nghiệp của bản thân, tôi xin hứa:

- Trở thành một bác sĩ với đầy đủ và trọn vẹn Tài - Đức. Mang tất cả những gì đã học được đi trên con đường cứu người, giúp đời, tuyệt đối không vì tư lợi cá nhân, không xem như một phương tiện thương mại.

- Luôn luôn học tập và nâng cao tay nghề trọn đời. Bất kể là người giàu hay người nghèo, người già hay người trẻ, trẻ em hay người lớn, chỉ cần họ cần đến bác sĩ, chúng tôi sẽ hết lòng cứu chữa. Và truyền dạy cho những người có khả năng và thiện chí,…

- Luôn gìn giữ giá trị và phấm chất tốt đẹp của một người bác sĩ. Nói không với những việc làm gây ô uế thanh danh của toàn bộ chiến binh áo trắng.

Hôm nay chỉ mới là lời mở đầu cho hành trình của chúng tôi sau này. Tôi xin hết!!!’

Khác hẳn với lớp 12 với những câu chữ đầy cảm xúc lấy đi bao nước mắt của các bạn học sinh. Lần này, lời nói của một người trưởng thành, lời nói của trách nhiệm, gánh vác sứ mệnh mạng sống của người khác. Hân Nghiên đã khiến toàn khán đài im bặt đi, lắng nghe và chiêm nghiệm.

Ba mẹ Hân Nghiên ở phía dưới nhìn thấy hình ảnh của mình mấy chục năm trước cũng xúc động đến nơi nước mắt.

- Sao thế? Sao lại khóc rồi, ngày con gái tốt nghiệp long trọng như thế này lại rơi nước mắt thế? - Ba Hân Nghiên nhẹ nhàng vỗ về người mẹ mít ướt.

- Tôi thấy thương con bé quá. Tự nhiên lại sắp đặt cả tương lai cho con, định đoạt sẵn phải đi trên con đường này. Vậy là sau hôm nay, cả thanh xuân của nó lại chôn vùi ở bệnh viện, cấp cứu, phòng mổ,… Tôi có chút không nỡ… - Bà Dương thút thít.

- Chẳng phải Hân Nghiên đã nói với tôi và bà rằng trải qua nhiều chuyện, nhiều lần đối diện với cửa sinh tử của bệnh nhân, con bé đã thật sự yêu cái nghề này rồi sao? Có thể trước đây Tiểu Nghiên không thích, nhưng bà vừa nghe tuyên thệ của con bé rồi đấy, nó đã thật sự dùng cảm tâm huyết vào con đường này rồi, sao bà lại nói những lời khiến con lung lay vậy chứ?

- Ông Lý, có phải tôi đã quá cứng nhắc rồi không?

- Bà đã làm rất tốt vai trò của một người mẹ rồi. Nếu Hân Nghiên không thích nó đã từ bỏ lâu rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa. Hôm nay là ngày vui, đừng để con bé thấy lại buồn, ha?

Gạt đi dòng nước mắt, bà Dương lại mỉm cười rạng rỡ vỗ tay chúc mừng con gái cưng ra trường. Lễ xong, mọi người lại tập trung chụp hình. Những bức hình rạng rỡ và tươi tắn nhất chấm dứt một thời thanh xuân rực rỡ. Cả Giai Tuệ và Minh Triết cũng đến chúc mừng Hân Nghiên, một bó hoa to và một chiếc hộp thật lớn là món quà mà đôi bạn trẻ dành tặng Hân Nghiên.

- Chúc mừng cậu, cô bạn ngốc nghếch của tớ. - Giai Tuệ cũng không khỏi bồi hồi.

- Cảm ơn cậu. Bận rộn thế mà vẫn dành thời gian cho tớ. Yêu cậu nhất.

Dứt lời, tiếng chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi nhóm. Cả Thu Nhã đang tất bật với giáo án và Việt Trạch thảnh thơi chơi game cũng gọi đến chúc mừng Hân Nghiên.

- Xin lỗi cậu Hân Nghiên. Dạo này tụi nhỏ sắp thi học sinh giỏi nên tớ chẳng đến chúc mừng cậu được. Nhớ cậu quá đi. - Thu Nhã

- Không sao cả. Khi nào có dịp chúng ta cùng gặp nhau là được mà. Tớ cũng nhớ các cậu lắm.

- Tốt nghiệp vui vẻ - Việt Trạch khô khan chúc mừng.

- Cảm ơn cậu.

Hân Nghiên định nói thêm thì bạn bè và thầy cô gọi đến chụp hình nên cô cũng vội rời khỏi cuộc gọi. Bên trong chỉ còn mỗi Thu Nhã và Việt Trạch, hai người bốn mắt nhìn nhau đầy ngượng ngùng. Mãi một lúc lâu Việt Trạch mới ậm ừ được vài câu:

- Dạo này bận lắm sao?

- Hả, cậu hỏi tớ sao? Ờ, giáo viên mà sao không bận được. Vừa lịch dạy ở trường vừa luyện thi học sinh giỏi, dường như cũng không còn thời gian rảnh nữa. Còn cậu…???

- Bận, rất bận. Một ngày luyện game hơn 12 tiếng, họp bàn chiến thuật 2 tiếng. Còn lại là thời gian ngủ. Nhưng ngủ trái giờ, khó ngủ.

- Òoooooooo… Tớ không nghĩ làm game thủ chuyên nghiệp cũng vất vả như vậy. Tớ…

- Tớ không phải nói như vậy là để cậu biết tớ vất vả. Quy định của team rất nghiêm khắc, để mọi người có thể tập trung thi đấu thì ngoài giờ chơi game, điện thoại dường như không được sử dụng với mục đích riêng tư. Bản thân là đội trưởng tớ lại càng phải làm gương nên tớ không có cách nào để thường xuyên liên lạc với cậu… Tớ thấy có lỗi với cậu. - Việt Trạch nói nhanh một hơi khiến Thu Nhã nghe đến ngợp.

- Tớ không… không trách cậu. Công việc cả mà, với lại tớ với cậu không có quan hệ gì hết. Cậu sao phải để tâm đến tớ làm gì.

- Tớ không muốn cậu hiểu lầm là tớ tránh né cậu, cũng không muốn cậu giận tớ. Có thể kết bạn lại với tớ được không? Tớ… Thời gian rảnh tớ sẽ cố gắng…

- Được chứ. Dù sao thì với tớ kết bạn hay không cũng không quan trọng nữa. Thôi, tớ giờ tớ lên lớp rồi. Cậu cũng tập trung công việc đi nhé. Tớ cúp đây.

Và thế là Thu Nhã cũng cúp máy luôn. Thật ra câu chuyện của Việt Trạch và Thu Nhã cũng là một đoạn ký ức dài. Họ không may mắn như Minh Triết và Giai Tuệ, không thê thảm như Hân Nghiên và Hà Uy. Nhưng họ là một mối quan hệ không có tên.