Bạn Học, Xin Đừng Để Ý Đến Tôi

Chương 77




Lục Chiêu mở lớn đôi mắt, bên trong là vô vàn không dám tin khi trái tim cảm nhận được cảm tình trong lời nói cùng ánh mắt, biểu tình kia cảu người con gái. Hắn cứ ngỡ mình nghe lầm, nhưng hắn lại tình nguyện mình sa vào đó không rút ra nữa.

“Lục Chiêu, anh đến tìm em sao?”

Hạ Đình đứng dậy khỏi ghế vừa vòng ra phía trước. Cô đứng trước mặt người con trai mà cho dù là năm xưa cô cũng vẫn phải ngẩng đầu mới nhìn đến, khẽ nghiêng người cười nhẹ hỏi.

Môi hắn mấp máy mấy lần mới hiểu hết được ý nghĩa bên trong câu hỏi kia của người con gái.

Ánh mắt hắn trầm xuống nhìn cô bất lực lại thâm tình nói: “Còn lý do nào khác sao?”

Đổi lại là một cái cười ái ngại của người con gái khiến hắn ngoài bất đắc dĩ ra thì chẳng còn gì khác.

“Anh mang theo tâm tình gì để đến? Giống như năm năm trước sao?”

Hạ Đình lại hỏi. Cô giống như một người phóng viên đang phỏng vấn người khác, thế nhưng giọng điệu lại lém lĩnh khiến người ta ngoài cưng chiêu mà thật lòng trả lời cô chứ không sao từ chối được.

Lần này Lục Chiêu thật sự đáp rất nhanh, nụ cười còn hiện hữu trên môi: “Còn hơn cả năm năm trước nữa.”

Nụ cười của người con gái lúc này còn xinh đẹp hơn, khiến hắn có ảo giác tầm mắt trở nên mình mơ hồ đi, nhìn không rõ người con gái trước mắt khuôn mặt tràn ngập cảm tình hắn không dám tin.

Hắn nghe bản thân hỏi: “Vậy còn em? Hiện tại có thể cho anh câu trả lời rồi đúng không?”

“Anh nói xem.”

Hạ Đình cười hớn hở hỏi lại.

Lục Chiêu thở dài, chẳng nói gì mà bất chợt vươn tay ra ôm lấy cô gái nhỏ trước mặt vào lòng.

“Hạ Hạ, em vẫn đáng ghét như năm nào.”

Hạ Đình nghe thấy lời hắn rung động bên tai, còn vô thức khiến trái tim cô run rẩy mà không khỏi cười vui vẻ.

“Nhưng anh vẫn thích em mà nhỉ?”

Lục Chiêu bất đắc dĩ lắm lắm. Hắn thật sự là thua rồi, thua trong tay cô gái nhỏ này này. Thua triệt để.



“Nhất định là kiếp trước anh đã nợ em.”

Hạ Đình lần này không đáp lời, chỉ có nụ cười lại càng thêm đậm vừa vươn tay ôm lại hắn, dùng nó thay cho câu trả lời.

“Vậy anh nhớ phải trả nợ cho tốt vào đó, Lục Lục.”

“Trả không hết thì kiếp sau lại trả cho em.”

“Không, em chỉ muốn hiện tại thôi. Em đã đợi năm năm rồi đó.”

“Nói như em không có liên quan gì vậy.”

“Tất nhiên rồi.”

“…”

Hai người anh một câu em một câu không thèm để ý xung quanh cuối cùng lấy chiến thắng thuộc về người con gái làm kết thúc.

Năm năm trôi qua bỗng chốc trở thành chất xúc tác mạnh mẽ cho họ, khiến họ chỉ vừa gặp lại nhau họ đã lập tức xác định mối quan hệ sau này, không một chút chần chừ, ngần ngại.

Cũng phải thôi, cả hai đã đợi quá lâu. Ai cũng không muốn buông tha cho đối phương, tại sao cứ phải làm mình làm mẩy.

Năm năm trước vì nguyên nhân gì họ không thể đến được với nhau lại có cần thiết tính toán nữa không. Quan trọng là trong mối quan hệ này, từ thời điểm mối dây liên kết của họ xuất hiện vào mười lăm năm trước, chẳng ai trong hai người là có sai. Sai thì chỉ có thể là do thời điểm không đúng. Không có thiên thời, cũng chẳng có địa lợi chứ đừng nói là nhân hòa. Hiện tại đều đủ, nếu còn không ở bên nhau thì chẳng phải là thiên lý khó dung.



Sau khi chia tay Diệp An, dưới ánh mắt kỳ quái Hạ Đình nhìn không hiểu lại không quá quan tâm của cô nàng, đôi người yêu vừa mới xác định mối quan hệ kia không chút ngượng ngùng nắm tay nhau rời khỏi nhà sách. Trên tay Lục Chiêu xách cái túi của Hạ Đình, bên trong có ba quyển sách mới toang. Một cái là nhà xuất bản đưa cho Hạ Đình làm kỷ niệm, bản đặc biệt. Một bản giống vậy là do cô yêu cầu cấp thêm, dùng để tặng cho Tống Lan. Còn một quyển là bản ký tặng cho độc giả hôm nay do cô chủ ý giữ lại cho người độc giả kia… Không ngờ lại chính là người yêu cô chờ đợi năm năm.

Thói đời đúng là giỏi trêu người có tình.

Vừa ra khỏi nhà sách điện thoại trong túi Hạ Đình đã vang lên.

“Alo…”

“Đình Đình! Buổi ký tặng xong rồi sao?”

Giọng nói của Tống Lan ở bên kia lập tức vang lên.

“Vừa mới xong.”

Hạ Đình đáp.

“Tình hình thế nào? Khả quan chứ?”

“Rất tốt. Vượt ngoài sức tưởng tượng.”

Hạ Đình thấy sao nói vậy.

“Vậy là tốt rồi.”

Giọng cô nàng có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Hạ Đình hiểu bản thân Tống Lan cũng lo lắng buổi ký tặng hôm nay của cô sẽ ảm đạm thất sắc. May là không có.



“Cậu về Anh lại rồi chứ?”

Hạ Đình hỏi.

“Về mấy hôm rồi nhưng không có thời gian nói chuyện với cậu.”

Tống Lan ở bên kia lập tức đáp. Nhưng Hạ Đình không ngờ chính là phía sau đó Tống Lan bỗng nhiên hớn hở nói: “Cậu không tin được đâu Đình Đình. Mình vậy mà bắt gặp Lục Chiêu đó!”

Hạ Đình vừa nghe đã vô thức đưa mắt lên nhìn người con trai bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn cô. Lúc chạm vào đáy mắt của hắn cô bất giác cười lên một tiếng. Lục Chiêu bất đắc dĩ lại không thể làm gì khác ngoài im lặng nhìn xem hai người họ nói chuyện.

“Vậy cậu có nói cho hắn biết mình ở đâu không?”

Lục Chiêu nghe câu nói này của Hạ Đình thì có phần ngờ vực nhìn cô, thực chất là hắn đang chờ đợi câu trả lời của Tống Lan bên kia.

“Sao mình phải nói cho hắn biết chứ!”

Tống Lan nói vậy đấy, còn rất đương nhiên nữa.

Hạ Đình không khỏi cười bất lực. Nhưng cô không có tức giận cô nàng đã không nói. Có lẽ sau này họ sẽ tức giận nhau về chuyện gì đó, nhưng sẽ không phải là vì những lý do này. Cô biết Tống Lan vẫn luôn bận tâm đến tình cảm của cô. Nếu chính cô thể hiện cho cô nàng thấy cô mong ngóng người con trai kia đến không xong thì cô nàng dù phải lật ba thước đất lên cũng sẽ tìm người cho cô. Hiện tại không nói cho Lục Chiêu chỉ vì…

“Trước đó cậu nói…”

“Đó là mình nói nếu thôi chứ có nói nhất định sẽ nói đâu. Hừ, cho hắn cái tội không chịu cố gắng. Ít nhất phải khiến cho hắn mệt mỏi tìm kiếm, lo lắng gấp gáp một phen mình mới thỏa mãn.”

Lục Chiêu không quá bất ngờ khi nghe được những lời nói này của Tống Lan. Nếu là thời điểm trước đó, trước khi biết người con gái mình tìm kiếm lại là tác giả mình theo dõi ba năm nay thì có lẽ Lục Chiêu sẽ còn tức giận một chút với cô nàng. Nhưng tới tới đi đi một trận, cuối cùng cho dù Tống Lan không nói thì duyên phận của họ vẫn luôn tồn tại, Lục Chiêu có cái gì để tức giận nữa. Mà hắn làm gì có lý do để tức giận cô nàng cuồng bạn này đây chứ.

“Lan Lan này, cậu sẽ thất vọng chứ nếu như hắn không cần nhờ đến cậu vẫn tìm được mình?”

Hạ Đình hiểu rõ rồi cười nhẹ một tiếng. Bỗng nhiên cô hỏi. Trong giọng nói khó nén một chút cảm xúc cẩn thận.

Lời này vừa ra đầu dây bên kia lập tức im lặng một lúc lâu.

“Nếu gặp lại cậu ta thì cậu sẽ làm sao?”

Được một lúc Tống Lan mới lên tiếng, nhưng lại là hỏi Hạ Đình câu này.

Hạ Đình bị bất ngờ nên sững sốt một chút, sau đó cô cười. Cô nhìn người con trai vẫn luôn nắm tay mình nãy giờ nhẹ giọng dò hỏi: “Lục Chiêu năm năm sau trong mắt cậu thế nào?”

Tống Lan im lặng một chút rồi đáp kiểu bất lực: “Ai nhìn cũng thích đi.”

Hạ Đình cười vui vẻ: “Vậy cậu nói mình sẽ ngoại lệ sao?”

Tống Lan lặng thinh.

Năm năm trước Hạ Đình đã bị người con trai thu hút, năm năm sau…

“Cậu tốt là được, Đình Đình.”

Hạ Đình cười dịu dàng: “Cảm ơn cậu, Lan Lan.”

“Nhưng cậu không thể quá dễ dãi với cậu ta nhớ chưa Đình Đình!”



Hạ Đình nghe mà cười khổ không thôi. Trước đây cô đã dung túng cho người con trai cỡ nào, hiện tại thì…

“Cậu ta vẫn đáng ghét như vậy.”

Lục Chiêu nhìn Hạ Đình cúp máy rồi mới không nhịn được nữa mà nói.

Hạ Đình lập tức bật cười.

“Anh đến Hoa quốc bao lâu rồi?”

Cô không đáp lại lời kia mà kéo tay hắn hỏi.

“Hôm nay là ngày thứ hai.”

Lục Chiêu đáp. Bởi vì Hạ Đình phải nói chuyện điện thoại nên hai người họ đã ngồi ở trạm xe buýt bên đường nãy giờ. Xe buýt đến đi mấy bận nhưng họ thì vẫn còn ngồi đó. Xung quanh không thiếu người nhìn họ tò mò săm soi nhưng Lục Chiêu không quan tâm. Trong mắt hắn chỉ có cô gái nhỏ bên cạnh.

“Vậy hiện tại anh muốn đi đâu?”

Hạ Đình nháy mắt hỏi. Bên trong là ẩn ý người khác nghe có lẽ sẽ không hiểu nhưng vào tai Lục Chiêu lại như hóa thành thực chất.

Lục Chiêu bất ngờ nhướng mày lên nhìn cô. Cô gái nhỏ lúc đã xác định mối quan hệ lại là như này sao? Lém lĩnh cá tính, không chút mập mờ mà dứt khoát đến không ngờ. Đúng là không phải tự nhiên mà hai người nhìn như chẳng có chút nào giống nhau lại trở thành bạn bè với nhau được cả.

Là do hắn được nếm thử sự nhiệt tình không chút e dè của cô gái nhỏ này chứ không phải cô không có.

Nhưng hắn một người đàn ông, càng không phải Lục Chiêu của năm năm trước nữa, chẳng lẽ không bằng một cô gái?

“Về nhà trước đã, bên ngoài quá nóng.”

Thời điểm này so với năm năm trước khi hắn mới trở về Hoa quốc còn nóng hơn, chỉ mới là đầu hè. Mọi năm hắn trở lại Hoa quốc đều là chọn thời điểm đầu năm, thời tiết mát mẻ. Lần này vì nhiều nguyên nhân mà hắn phải trở lại thành phố phía nam vào thời điểm nóng nhất. Cho dù nhờ vậy mà hắn tìm lại được người con gái thì hắn vẫn không muốn giữa buổi trưa nắng làm cái gì bên ngoài đâu.

“Vậy đi thôi.”

Vừa lúc xe buýt cô cần đi để về được nhà từ xa chạy đến, Hạ Đình lập tức đứng dậy vẫy tay ra đường.

Xe buýt dừng lại, cửa xe mở ra. Người con gái nắm tay người con trai chạy chậm lên xe.