Không lâu trước đó...
Cô Tô tức giận gõ từng bước chân đi về phía phòng hiệu phó, bà bức bối mở toang cánh cửa rồi đóng lại một cái rầm, người đàn ông đang ngồi trong văn phòng giật mình đánh rơi cây bút máy xuống sàn nhà.
Ông không buồn lượm cây viết lên, tức tốc đi tới chỗ người phụ nữ, dịu dàng ôm lấy bờ vai của bà, ra sức dỗ dành "Honey, ai đã là em tức giận sao?"
Cô Tô tỏ vẻ ủy khuất, nước mắt rưng rưng, thêm mắm dặm muối kể lại câu chuyện vừa nãy. Người đàn ông nghe xong liền tức giận không thôi, ông liền ôm bà vào lòng nhẹ nhàng an ủi "Hai đứa đó là ai, để tôi giúp em cho tụi nó một bài học!"
Ở một nơi khuất tầm nhìn của người đàn ông, cô Tô nở nụ cười đắc ý, nhưng ngoài mặt, bà ta vẫn rơi những giọt nước mắt giả tạo.
"Là... Hạ Tư Hàn v- Aaa!"
Cô Tô chưa kịp dứt câu đã bị người đàn ông bất ngờ đẩy ra. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến bà không kịp phòng bị, cả người ngã ngửa trên chiếc ghế sô pha.
Cô Tô nổi đóa muốn thét lên nhưng bỗng nhiên người đàn ông túm chặt lấy vai bà, hốt hoảng hỏi lại "Em bảo là Hạ Tư Hàn?!"
Cô Tô sợ sệt đáp "V-âng.", từ trước đến nay, bà chưa từng thấy dáng vẻ hốt hoảng của ông bao giờ, trực giác của bà mách bảo rằng, Hạ Tư Hàn không phải là người bà có thể động vào.
"Nếu em còn muốn an ổn dạy ở đây, đừng dại dột mà động đến cậu ta." Nét mặt người đàn ông trở nên trầm trọng, ông cứng rắn khuyên bảo bà.
Cô Tô cắn răng đồng ý.
Bà rời khỏi văn phòng trong sự không cam tâm. Nhưng ông ta đã nói như vậy, bà cũng không có gan đụng đến Hạ Tư Hàn.
Lúc này, cô Tô chợt nhớ ra còn có Lâm Đạm Vân. Bà lại nở nụ cười thâm độc, trong lòng tràn đầy tính toán.
Sao bà ta lại quên mất vẫn còn một đứa nữa cơ chứ...
Quay qua quay lại, tiết Tiếng Anh tiếp theo lại tới.
Trong giờ học, cô Tô hoàn toàn lờ đi hai người ngồi ở bàn cuối. Mỗi khi tới phần sửa bài, bà luôn cố ý mời những người ngồi xung quanh Hạ Tư Hàn và Lâm Đam Vân, mỗi khi họ làm đúng, bà luôn nức nở khen ngợi, vô tình bóng gió dè bỉu hai người bọn họ.
Có một lần, một bạn học vô tình làm đánh rơi cục tẩy, cục tẩy lăn một hồi rồi dừng ngay cạnh chân Lâm Đạm Vân, cậu liền cúi xuống nhặt lên rồi đưa cho cậu ta.
Lâm Đạm Vân chưa kịp đưa cục tẩy cho cậu ta thì cô Tô lại dùng giọng nói chanh chua của mình quát vị bạn học đó "Này em kia! Không tập trung học mà quay xuống đó làm gì, ở dưới đó có ai cho em nói chuyện đâu!"
Cậu ta nghe vậy liền nhát cấy mà quay lên, không dám quay lại đằng sau nữa.
Tay cầm cục tẩy của Lâm Đạm Vân khựng lại giữa không trung.
Cậu điềm nhiên thu tay lại, cắm cúi giải tiếp tờ đề Tiếng Anh. Hạ Tư Hàn quan sát bạn nhỏ, sợ cậu buồn nên hắn hì hục vẽ lên tờ note hình ảnh chibi của hắn và bạn nhỏ, sau đó nhẹ nhàng dịch tờ giấy tới chỗ cậu.
Lâm Đạm Vân vốn dĩ cũng không tập trung tinh thần để giải đề, nãy giờ bút của cậu cứ dừng mãi ở câu một, có thể thấy được chủ nhân của nó đang cảm thấy phiền muộn như thế nào. Bỗng nhiên tờ giấy note xuất hiện trong tầm mắt cậu, Lâm Đạm Vân liền đưa mắt nhìn.
Trên tờ giấy là hình ảnh chibi của hai cậu bé. Cậu bé trông hao hao giống Hạ Tư Hàn đang khoác trên mình bộ đồ Superman, giang rộng hai tay che chở cho cậu bé đang sụt sịt khóc ở phía sau.
Ngay trên đầu Superman nhỏ có một ô thoại ghi là "Siêu nhân tới bảo vệ Vân Vân đây!"
Lâm Đạm Vân bặm chặt môi, cố không để nụ cười thoát ra. Nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng cậu cứ thế không cánh mà bay. Lâm Đạm Vân vẽ một cái ô thoại cho bé nhân vật của mình, nắn nót ghi từng chữ, sau đó đưa lại cho Hạ Tư Hàn.
Cảm ơn Superman nhiều nha:)
Hạ Tư Hàn nhìn dòng chữ xinh đẹp của bạn nhỏ, khóe môi nhếch lên một đường cong nhỏ.
Sau mấy lần, cô Tô cũng nhận ra nhiêu đây trò không thể làm gì được Lâm Đạm Vân. Cậu vẫn cứ trưng bộ mặt bình thản khiến cô Tô không khỏi bực dọc, cái bà muốn thấy là vẻ mặt tuyệt vọng xen lẫn hối hận của cậu cơ!
Không được! Bà ta phải dùng biện pháp mạnh hơn thôi!
Tiết Tiếng Anh lại tới một lần nữa...
Cô Tô bước vào lớp, trên khuôn mặt phủ đầy son phấn của bà không hiểu sao lại ẩn ẩn một chút hả hê như khi nhìn thấy con mồi của mình đã sa vào cái bẫy.
"Hôm nay làm kiểm tra đột xuất. Các anh chị mau chóng dẹp sách vở vào đi."
Mọi người im re dọn sách vở vào, chỉ để lại cây bút bi để làm bài.
Cô Tô phát đề hết cho từng dãy rồi bắt đầu tính thời gian làm bài. Cả lớp làm chung một đề Tiếng Anh.
Ở dãy của Lâm Đạm Vân, tờ Trình Hạo đang cầm là tờ cuối cùng. Trình Hạo vội quay lại bảo "Này là tớ cuối cùng rồi, cậu xem xem có dãy nào dư đề không?"
"Vân Vân hay là cậu lấy tờ của tớ làm trước đi, tớ còn chưa có ghi tên đâu." Hạ Tư Hàn đưa tờ đề cho Lâm Đạm Vân. Hắn có cảm giác nếu Lâm Đạm Vân xin, cô Tô sẽ không cho.
Lâm Đạm Vân đẩy lại tờ đề cho Hạ Tư Hàn, cậu thấp giọng bảo "Không sao đâu, cậu cứ làm đi."
Không đợi Hạ Tư Hàn trả lời, Lâm Đạm Vân liền giơ tay lên nói "Dạ thưa cô, em chưa có đề ạ."
Cô Tô giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, bà gõ nhẹ đầu, giọng điệu không chút hối lỗi nói "Ay ya... Cái đầu óc của cô, hình như cô nhớ nhầm sỉ số của lớp rồi. Xin lỗi em nha, cô không còn dư tờ nào hết. Hay là khi khác cô cho em kiểm tra lại nhé."
Lâm Đạm Vân không ngờ cô Tô lại dùng cách này để chèn ép cậu lộ liễu như vậy. Bất ngờ qua đi, Lâm Đạm Vân lại bình tĩnh thưa "Vậy em có thể chép ra giấy nộp cô không ạ?"
Bây giờ mà không làm thì cậu nghĩ về sau khó mà có cơ hội được làm lại, cô Tô xem chừng muốn dồn ép cậu đến đường cùng.
Cô Tô hừ cười "Anh nghĩ cũng hay nhỉ? Lỡ như anh chép đề rồi chép luôn đáp án của bạn kế bên rồi sao?"
"Dạ thưa, em chưa làm gì trên đề hết, em có thể cho bạn chép đề trước rồi em sẽ làm sau ạ. Nếu cô không tin, cô có thể xuống đây kiểm tra." Hạ Tư Hàn nói.
Cô Tô dù không muốn nhưng bởi vì không làm được gì Hạ Tư Hàn nên bà ta chỉ đành cắn răng đi xuống kiểm tra tờ đề rồi cho phép Lâm Đạm Vân chép đề.
"Được rồi, cậu mau chép đề đi." Hạ Tư Hàn để tờ đề ngay giữa bàn.
Lâm Đạm Vân không nói gì, tay lia lịa chép đề. Phải ráng chép đề cho xong để Hạ Tư Hàn còn được làm bài nữa, ý kiến ý còi gì đó thì cứ để một lát tính.
Đề Tiếng Anh tổng cộng có 30 câu trắc nghiệm, thời gian làm bài là 20 phút.
Chép xong đề thì cũng đã trôi qua gần 10 phút. Lâm Đạm Vân liền vội vàng trả đề cho Hạ Tư Hàn "Tớ xong rồi, cậu mau làm lẹ đi."
Lâm Đạm Vân vội vàng làm bài. Trường cấp 3 A quả nhiên là xứng với danh hiệu một trong những trường top đầu, đề kiểm tra thật sự rất khó. Từ câu 20 trở đi, độ khó bắt đầu tăng dần, không cẩn thận một chút là chọn sai ngay, nhưng vì thời gian cũng không còn nhiều, nên Lâm Đạm Vân liền đọc lướt qua rồi chọn câu nào mà cậu cho là đúng nhất.
"Đã hết thời gian làm bài. Mau đặt bút xuống rồi nhanh chóng chuyền bài lên đi." Cô Tô vỗ tay lên bàn nói lớn.
Phù, may quá làm kịp rồi. Lâm Đạm Vân đặt bút xuống, đôi tay vì viết liên tục mà không ngừng run rẩy, đưa bài cho Trình Hạo ở phía trước.
"Chép nhiều đến nỗi tay run lẩy bẩy luôn rồi kìa. Mau, đưa tay cho tớ, để tớ giúp cậu xoa bóp." Hạ Tư Hàn xót xa nhìn măng cụt mèo đang không ngừng run, tay chìa ra ngụ ý bảo Lâm Đạm Vân đưa tay qua.
Lâm Đạm Vân ngoan ngoãn đưa tay qua, hưởng thụ sự xoa bóp nhẹ nhàng của Hạ Tư Hàn. Cơn đau nhức do viết quá nhiều dần tiêu tan.
"Cô Tô càng ngày càng quá đáng rồi." Hạ Tư Hàn cúi đầu chăm chú xoa bóp tay cho Lâm Đạm Vân, đáy mắt hắn tối sầm lại lộ vẻ không vui.
"Mọi hôm tớ cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay thật sự rất khó chịu." Lâm Đạm Vân đồng tình với Hạ Tư Hàn.
Hừ, điểm trung bình mất đi vài không chấm mấy rồi, sao cậu có thể không khó chịu chứ!
"Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ rồi." Hạ Tư Hàn nói khẽ.
"Cậu nói gì cơ?" Lâm Đạm Vân nghe không rõ nên hỏi lại.
"Không có gì đâu." Hạ Tư Hàn đáp.