Bạn Học Ơi, Mình Yêu Nhau Đi

Chương 1: Bạn cùng bạn




Lâm Đạm Vân tay thắt cà vạt, chân xỏ vào giày, đeo cặp sách lên rồi mở cửa bước ra ngoài. Hôm nay là ngày nhập học, thân là một học sinh vừa mới lên cấp 3, Lâm Đạm Vân có chút háo hức.

Cậu chỉnh chỉnh mái tóc mình lại lần cuối rồi bước tới hàng xe đạp ở gần đó, vỗ vỗ vào vai nam sinh đang ngồi trên xe đạp, say sưa dán mắt vào điện thoại.

"Ú chà, Vân Vân nhà ta mặc đồng phục lên trông đẹp trai quá ta ơi!" Nam sinh hai mắt sáng lên nhìn Lâm Đạm Vân, không ngừng khen tấm tắc.

"Cậu đó... Càng ngày càng dẻo miệng." Lâm Đạm Vân bật cười trêu chọc Chu Vệ rồi nói tiếp:

"Được rồi không nói nữa, chúng ta mau đi thôi." - Lâm Đạm Vân lấy chiếc xe đạp của mình ra rồi cùng Chu Vệ đạp xe tới trường.

Chu Vệ và Lâm Đạm Vân, hai người là bạn thuở nhỏ nên rất thân thiết với nhau, năm nào cậu và Chu Vệ cũng may mắn học chung lớp nhưng vừa lên cấp 3, cả hai đã phải học khác lớp, Chu Vệ học ban xã hội còn Lâm Đạm Vân thì học ban tự nhiên. Tuy không còn học chung lớp nhưng chí ít hai người bọn họ có thể cùng nhau đi học được, vẫn còn đỡ hơn là người trường này, người trường nọ.

Hai người vừa đạp xe vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới gần trường học. Cậu và Chu Vệ liền chạy xe vào bãi giữ xe rồi ung dung bước vào trường.

Vì chỗ ngồi phân chia theo lớp nên cậu và Chu Vệ liền tạm biệt nhau rồi đường ai nấy đi. Lâm Đạm Vân nhìn bảng tên lớp được xếp phía trước rồi dựa vào đó tìm lớp của mình.

"10C3...10C4...10C5... đây rồi." - Lâm Đạm Vân lẩm bẩm đếm rồi dừng lại trước hàng ghế của lớp 10C5.

Do cậu đến hơi sớm nên lúc này trong hàng cũng chỉ mới lác đác vài người, Lâm Đạm Vân chọn chỗ ở gần giữa rồi ngồi xuống. Một lúc sau, mọi người trong lớp mới lục tục đến. Không khí xung quanh Lâm Đạm Vân dần trở nên sôi động hơn, mọi người trong lớp bắt đầu nói chuyện vui vẻ làm quen với nhau.

Bản thân Lâm Đạm Vân vốn dĩ đã ít nói nên cậu chỉ nói tên rồi sau đó im lặng lắng nghe mọi người nói đủ thứ trên đời, thỉnh thoảng cũng mỉm cười phụ họa.

Cuộc nói chuyện rốt cuộc cũng chấm dứt khi thầy hiệu trưởng bắt đầu lên phát biểu. Nội dung phát biểu cũng không có gì thú vị, ngoại trừ lời chúc mừng học sinh lớp 10 xuất sắc vào được trường này thì cũng chỉ là phổ biến nội quy, kỷ luật của trường.

Lâm Đạm Vân nghe mà muốn lùng bùng lỗ tai, cậu chỉ mong thầy hiệu trưởng kết thúc lẹ lẹ, chỉ với giọng nói như ru ngủ đó của thầy cũng đủ khiến hai mí mắt của cậu muốn khép lại rồi!

Dường như nghe được ý nguyện của cậu, thầy hiệu trưởng cũng nói đến hồi kết.

"Để kết thúc buổi sinh hoạt hôm nay, thầy xin mời em Hạ Tư Hàn, thủ khoa khối 10 năm nay lên phát biểu đôi lời đến với các bạn học sinh khối 10 của chúng ta." - Vừa dứt lời, thầy hiệu trưởng liền bước xuống sân khấu, theo sau đó, thân ảnh của một nam sinh liền bước lên thay thế.

Ngay khi cậu ta bước lên sân khấu, mọi người ở dưới đặc biệt là các nữ sinh hét toáng cả lên, Lâm Đạm Vân nghe bạn nữ ngồi gần mình hào hứng nói:

"Trời đất ơi, người gì đâu mà đẹp trai quá!! Không được rồi, gu bạn trai của tớ ngày càng cao rồi!"

Lâm Đạm Vân ngước nhìn người trên bục, quả thật cậu ta rất đẹp, dáng người cao ráo khỏe khoắn, chí ít là phải từ 1m8 trở lên, về khuôn mặt thì không có điểm nào để chê cả, nhìn ở góc độ nào cũng đẹp không góc chết. Tuy là khoác lên cùng một kiểu đồng phục nhưng khi ở trên người Hạ Tư Hàn lại mang một phong vị hoàn toàn khác, khiến người khác không thể rời mắt đi được.

"Xin chào mọi người, mình là Hạ Tư Hàn. Mình biết rằng để có thể đến được đây - một trong những trường top đầu của thành phố, các bạn đã bỏ ra rất nhiều công sức nên chúc mọi người ở đây sẽ trải qua ba năm cấp 3 đầy đáng nhớ ở chính ngôi trường mà các bạn đã lựa chọn, để rồi khi các bạn nhìn lại, các bạn sẽ không cảm thấy nuối tiếc tuổi thanh xuân của mình trôi qua một cách lãng phí." - Hạ Tư Hàn nói rồi bước xuống trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người ở dưới.

Buổi sinh hoạt đầu năm dưới sân đã kết thúc, các lớp nghe theo hiệu lệnh của các thầy giám thị rồi từ từ đi về phòng học. Vì giáo viên chủ nhiệm của lớp chưa tới nên mọi người thoải mái tự lựa chọn chỗ ngồi trước, những người đã quen nhau từ trước thì tụ lại ngồi chung với nhau, cầu mong giáo viên đừng đổi chỗ mình. Riêng Lâm Đạm Vân, cậu không quen ai trong lớp này từ trước nên lựa cho mình bàn ở góc cuối cạnh cửa sổ cách biệt với những người khác.

Lâm Đạm Vân đặt cặp sách xuống rồi lau dọn sơ qua, bỗng trong lớp vang lên tiếng xì xào dữ dội, cậu không khỏi tò mò ngẩng đầu lên. Đó chẳng phải là Hạ Tư Hàn sao!? Hóa ra cậu ấy học lớp này à...

Hạ Tư Hàn mỉm cười lịch sự xem như chào hỏi mọi người rồi bắt đầu tìm chỗ ngồi cho mình. Các nữ sinh đều mong muốn nam thần có thể ngồi cạnh mình hoặc chí ít là ngồi gần mình hơn một chút nên ai nấy cũng đều chăm chăm nhìn vào từng nhất cử nhất động của Hạ Tư Hàn.

Hạ Tư Hàn đi một mạch đến gần chỗ Lâm Đạm Vân. Lâm Đạm Vân thấy Hạ Tư Hàn tiến càng gần tới đây thì có chút ngơ ngác, chắc cậu ấy sẽ không ngồi kế mình đâu nhỉ?

Đúng vậy, xung quanh cậu còn vài bàn trống, Hạ Tư Hàn chắc sẽ chọn một trong những bàn đó, không tới phiên cậu đâu, Lâm Đạm Vân tự nhủ. Nhưng chưa đầy vài giây sau, Lâm Đạm Vân triệt để ngốc luôn.

Ơ... cậu đứng trước bàn tôi làm gì?

"Tớ có thể ngồi đây được không?" - Hạ Tư Hàn gõ gõ bàn Lâm Đạm Vân, môi nở nụ cười nhìn cậu.

"Đ...được" - Lâm Đạm Vân hoảng hồn, lắp bắp đáp ứng.

Hạ Tư Hàn thế mà chọn ngồi kế cậu!