Tuy Thời Dĩ An đã nói muốn du lịch, nhưng lịch trình dày đặc của cô, lại thêm việc Tô Gia Ngôn thành tích vượt trội, cần phải ôn thi để được đặc cách nhảy cóc, học luôn kiến thức của năm thứ ba, thành ra hai người có đến hơn một tháng là yêu qua màn hình.
Thoáng cái, đã đến Tết Nguyên Đán.
Thời Dĩ An không cần như các đồng nghiệp khác, phải bon chen giành vé tàu về quê sớm, thế nên cô cống hiến hết mình cho tư bản, làm tới tận chiều muộn của đêm 30 mới lóc cóc tắt máy tính, dọn dẹp lại bàn làm việc rồi ra về.
Lúc Thời Dĩ An ra đến cửa thang máy, có một người cũng từ thang máy đi ra. Thời Dĩ An tưởng là Tô Gia Ngôn, vì năm nay bố mẹ cậu đều ở nước ngoài, hai người đã hẹn sẵn sẽ cùng nhau về nhà cô đón Giao thừa. Thế nhưng người bước ra khỏi thang máy không phải Tô Gia Ngôn mà là sếp tổng đã lâu không gặp – Trình Nhất.
Không nhìn thấy thì thôi, chứ vừa nhìn thấy là cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện trước khi anh đi công tác.
“Buổi xem mắt hôm qua em cảm thấy thế nào?”“Xin lỗi vì tôi hơi thẳng thắn, nhưng công việc bận rộn quá, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội, thế nên, An An... chúng ta... thử yêu đi!”
**
“Tôi đã nói rồi, em cứ suy nghĩ, chỉ cần em cho phép tôi chủ động quan tâm em là được.”
Lúc đó cô đã nói gì nhỉ? À phải rồi, cô nói cô chưa có bạn trai, nhưng bây giờ...
(Tác phẩm được đăng tải độc quyền tại ứng dụng NovelToon, mọi trang web khác đều là sao chép, đăng tải chưa được sự đồng ý, tóm gọn là “ăn cắp”. Hic hic, nay rảnh rảnh Di ngồi search Google thấy một đống web lậu bê truyện đi, mà mấy web này là web lậu nên có khiếu nại nhiều khi APP cũng bó tay, vậy nên mình đành chèn thêm dòng này giữa chương để có ai đọc được ở web khác, thì quay lại NovelToon để được đọc chương ra sớm nhất, bản gốc bao giờ cũng hơn bản nhái mà, đúng hôngggg? Xin lỗi nếu làm phiền độc giả bị ngắt mạch truyện TAT )
Trình Nhất vẫn đẹp trai kiểu đàn ông thành đạt, mang phong thái sếp tổng mạnh mẽ như thường lệ, ngũ quan rõ nét, nói tóm lại là đẹp trai không chê vào đâu được.
“An An, hôm nay là đêm 30, em vẫn tăng ca sao?” Trình Nhất vừa xuống máy bay, thần sắc không giấu được nét mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Thời Dĩ An, trong lòng anh lại có một tia phấn khởi.
"Sếp Trình, sao anh lại về lúc này?" Thời Dĩ An có chút kinh ngạc, cô nhớ là chuyến công tác kéo dài tới sau Tết Nguyên Đán, vả lại trước đây mỗi lần Trình Nhất xuất hiện ở công ty, thường sẽ có tin phong thanh trước, lần này trở về lại không có chút động tĩnh nào.
"Công ty xảy ra chút chuyện, nên tôi về sớm hơn dự kiến." Trình Nhất nhìn Thời Dĩ An bằng đôi mắt sâu thẳm.Tuy Thời Dĩ An đã nói muốn du lịch, nhưng lịch trình dày đặc của cô, lại thêm việc Tô Gia Ngôn thành tích vượt trội, cần phải ôn thi để được đặc cách nhảy cóc, học luôn kiến thức của năm thứ ba, thành ra hai người có đến hơn một tháng là yêu qua màn hình.
Thoáng cái, đã đến Tết Nguyên Đán.
Thời Dĩ An không cần như các đồng nghiệp khác, phải bon chen giành vé tàu về quê sớm, thế nên cô cống hiến hết mình cho tư bản, làm tới tận chiều muộn của đêm 30 mới lóc cóc tắt máy tính, dọn dẹp lại bàn làm việc rồi ra về.
Lúc Thời Dĩ An ra đến cửa thang máy, có một người cũng từ thang máy đi ra. Thời Dĩ An tưởng là Tô Gia Ngôn, vì năm nay bố mẹ cậu đều ở nước ngoài, hai người đã hẹn sẵn sẽ cùng nhau về nhà cô đón Giao thừa. Thế nhưng người bước ra khỏi thang máy không phải Tô Gia Ngôn mà là sếp tổng đã lâu không gặp – Trình Nhất.
Không nhìn thấy thì thôi, chứ vừa nhìn thấy là cô lại nhớ đến cuộc trò chuyện trước khi anh đi công tác.
“Buổi xem mắt hôm qua em cảm thấy thế nào?”
**
“Nếu em đã không thấy phản cảm, vậy chi bằng chúng ta tiến thêm một bước, tiếp xúc nhiều hơn nhé?”
**
“Em không cần trả lời ngay, cũng đừng quá căng thẳng, chúng ta chỉ tiếp xúc thêm một bước, nếu em cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ dừng lại.”“Xin lỗi vì tôi hơi thẳng thắn, nhưng công việc bận rộn quá, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội, thế nên, An An... chúng ta... thử yêu đi!”
**
“Tôi đã nói rồi, em cứ suy nghĩ, chỉ cần em cho phép tôi chủ động quan tâm em là được.”
Lúc đó cô đã nói gì nhỉ? À phải rồi, cô nói cô chưa có bạn trai, nhưng bây giờ...
(Tác phẩm được đăng tải độc quyền tại ứng dụng NovelToon, mọi trang web khác đều là sao chép, đăng tải chưa được sự đồng ý, tóm gọn là “ăn cắp”. Hic hic, nay rảnh rảnh Di ngồi search Google thấy một đống web lậu bê truyện đi, mà mấy web này là web lậu nên có khiếu nại nhiều khi APP cũng bó tay, vậy nên mình đành chèn thêm dòng này giữa chương để có ai đọc được ở web khác, thì quay lại NovelToon để được đọc chương ra sớm nhất, bản gốc bao giờ cũng hơn bản nhái mà, đúng hôngggg? Xin lỗi nếu làm phiền độc giả bị ngắt mạch truyện TAT )
Trình Nhất vẫn đẹp trai kiểu đàn ông thành đạt, mang phong thái sếp tổng mạnh mẽ như thường lệ, ngũ quan rõ nét, nói tóm lại là đẹp trai không chê vào đâu được.
“An An, hôm nay là đêm 30, em vẫn tăng ca sao?” Trình Nhất vừa xuống máy bay, thần sắc không giấu được nét mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Thời Dĩ An, trong lòng anh lại có một tia phấn khởi.
"Sếp Trình, sao anh lại về lúc này?" Thời Dĩ An có chút kinh ngạc, cô nhớ là chuyến công tác kéo dài tới sau Tết Nguyên Đán, vả lại trước đây mỗi lần Trình Nhất xuất hiện ở công ty, thường sẽ có tin phong thanh trước, lần này trở về lại không có chút động tĩnh nào.
"Công ty xảy ra chút chuyện, nên tôi về sớm hơn dự kiến." Trình Nhất nhìn Thời Dĩ An bằng đôi mắt sâu thẳm.“À....” Thời Dĩ An hiểu ra, nhưng cô cũng không biết phải nói tiếp thế nào, bèn vờ như không nhớ lời đề nghị lúc trước, tay nắm chặt túi xách: “Vậy không còn việc gì nữa thì em về trước đây. C... Chúc sếp năm mới an khang thịnh vượng!”
Nói xong, cô vội vàng xoay người định vào thang máy.
Lúc này, Trình Nhất bỗng có một hành động mất kiểm soát, anh nắm lấy khuỷu tay Thời Dĩ An, hơi kéo cô lại: “Em đang tránh mặt tôi sao?”
“Dạ... không, đâu có đâu ạ.” Thời Dĩ An chột dạ, ngoan ngoãn mở miệng, kính ngữ đầy đủ.
Trình Nhất thở dài, xem ra trước khi chiếm được trái tim mĩ nhân, anh nên gác lại mọi lịch trình dài ngày ở nước ngoài, để tránh cô lại xa lạ với anh, rồi bị người khác cướp mất.
“An An, lời đề nghị trước khi tôi đi công tác, em nghĩ sao?”
“Dạ?” Thời Dĩ An tiếp tục giả ngốc.
“Chúng ta thử hẹn hò, được không?”
“Không!”
Thời Dĩ An còn chưa lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở ngay gần kề đã cắt ngang.
Trước cửa thang máy còn lại, phía sau lưng Trình Nhất và Thời Dĩ An, Tô Gia Ngôn vừa bước ra, đang đi thẳng tới.
Trình Nhất cũng chú ý đến Tô Gia Ngôn. Trí nhớ trước giờ của anh rất tốt, dù là mấy tháng trước, dù chỉ gặp một lần trong vài phút, nhưng anh ngay lập tức nhận ra cậu thanh niên này xuất hiện trong buổi xem mắt của mình và Thời Dĩ An, hình như là bạn học của em trai Thời Dĩ An. Bắt được cái nhìn sắc lạnh và thù địch hiện rõ của Tô Gia Ngôn, trực giác của Trình Nhất mách bảo anh cậu thanh niên này có tình ý với Thời Dĩ An.
Có lẽ là do những ý nghĩ đen tối trỗi dậy, Trình Nhất nhất thời không thể kiểm soát được tính toán trong đầu mình, tay anh nhanh hơn não, bất ngờ kéo Thời Dĩ An về phía mình, nhưng chẳng ngờ Thời Dĩ An đi giày cao gót, cô đứng không vững, loạng choạng ngã vào lòng anh.
Tô Gia Ngôn thấy bạn gái nằm trong vòng tay kẻ khác thì bước càng nhanh hơn. Cậu lao tới, vòng tay ôm eo Thời Dĩ An kéo về phía mình, đồng thời lạnh giọng hừ: “Anh Trình, xin anh tự trọng một chút! Buông bạn gái tôi ra.”
Bạn gái?
Trong mắt Trình Nhất là vẻ ngỡ ngàng, còn Thời Dĩ An là khó xử. Rõ ràng cô không làm gì sai trái, nhưng lúc này lại có cảm giác như mình là người bội ước.
Trong lúc Thời Dĩ An đang rối bời, ánh mắt hai người đàn ông đã va nhau, mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm bầu không khí trên hành lang. Mà hành động tiếp theo của Tô Gia Ngôn khiến hai người còn lại đờ người.
Cậu kéo Thời Dĩ An xoay mặt về phía mình, sau đó, ngay trước sự chứng kiến của Trình Nhất, đặt lên môi Thời Dĩ An một nụ hôn cháy bỏng.
Trình Nhất chứng kiến cô gái mình thích bị người khác hôn, hai tay nắm chặt lại.
“Sếp Trình, hy vọng sau này anh đừng nhòm ngó bạn gái của tôi nữa, cũng đừng có những hành động vượt giới hạn. Người có thể có những cử chỉ thân mật với cô ấy chỉ có thể là tôi!” Sau nụ hôn, Tô Gia Ngôn quay lại tuyên bố chủ quyền với tình địch, sau đó bế bổng Thời Dĩ An lên, bước vào thang máy.Còn Thời Dĩ An thì sao? Từ lúc Tô Gia Ngôn hôn, cô đã hóa đá rồi, đến lúc này cô còn tình nguyện giả chết, để thoát khỏi cục diện rối rắm này.
Cảnh tượng xảy ra ngay trước mắt, Trình Nhất vốn luôn kiểm soát được cảm xúc, nhưng lúc này rõ ràng sắp mất kiểm soát. Nhìn bóng dáng hai người biến mất, anh gần như không đứng vững, cảm giác như trái tim bị đá tảng đập mạnh rồi lại bị bánh xe nghiền qua. Cô gái nhỏ mà anh đặt trong lòng, người anh luôn giấu kín tình cảm, luôn âm thầm quan sát từ phía sau, luôn chờ đợi, bây giờm lúc này, đã trở thành bạn gái của người khác, không còn thuộc về anh.
Trình Nhất thở dài, xoay người bước đi.
Rốt cuộc anh vẫn chậm một bước.