Bạn Học, Chúng Ta Đừng Làm Tổn Thương Nhau
Lúc 9 giờ 30 phút, Tô Mang bước vào tiết học đầu tiên của cấp 3.
Vào năm tổ chức Thế vận hội, Nhất Trung vừa mới được sửa lại, phòng học tuy rằng không rộng nhưng bàn ghế đều mới tinh chỉ mới dùng hai năm, cửa sổ sạch sẽ sáng sủa, rèm cửa sổ được buộc thẳng tắp.
Tiết học đầu tiên là tiết Tiếng Trung của giáo viên chủ nhiệm, một số bạn cùng lớp ngủ gà ngủ gật, một số bạn cùng lớp thì chật vật chép bài. Tô Mang từ cửa sau mà đi vào phòng học vì sợ quấy rầy bạn học trong lớp. Còn mười lăm phút nữa là hết tiết, anh cũng muốn đợi đến khi hết tiết mới bước vào, nhưng mắt nhìn thấy bóng dáng bên hành lang giống như giáo viên chủ nhiệm, anh quyết định trực tiếp mở cửa đi vào lớp học.
Quách Văn Đào, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng, đang tình cảm dạt dào mà giảng bài đột nhiên thấy Tô Mang tiến vào, ông dụi mắt. Ông làm giáo viên chủ nhiệm lớp này được hai năm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Tô Mang đến muộn.
Mấy bạn học sinh nghe giảng nhìn thấy giáo viên ngây người, cũng nhìn về phía sau. Đừng nói đến giáo viên chủ nhiệm, đây cũng là lần đầu tiên các bạn học nhìn thấy Tô Mang đến muộn. Quay đầu lại nhìn, ai nấy cũng đều cảm thán, khiến cho một nửa bạn học còn lại mơ mơ màng màng cũng tỉnh ngủ. Khi mọi người nhìn thấy rõ, hoá ra là Tô Mang đến trễ.
Đã hơn 9 giờ, tiết đầu tiên đã kết thúc, học sinh giỏi ngày càng sa sút. Một lúc sau, cả lớp cùng nhau ăn ý mà cười tủm tỉm, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, ai nấy cũng đều đang xì xào bàn tán hoan hô nhảy nhót, phảng phất như phát hiện ra bí mật không ngờ nào đó của cậu học sinh đứng đầu lớp, Tô Mang.
Ngây thơ. Phá vỡ sự yên tĩnh của lớp học thật sự không phải là ý định của anh, nhưng nhìn thấy phản ứng của các bạn học, Tô Mang lại cảm thấy an tâm thoải mái, dù sao các bạn cũng không tính sẽ học tập.
Chỗ ngồi của lớp 1 là dựa theo thành tích xếp hạng kì thi hàng tháng, đừng nói cái gì mà chiều cao cận thị, không phục thì kì thi sau lo mà ôn bài, đặc quyền này chính là của lớp trọng điểm. Bắt đầu từ nửa sau học kỳ thứ nhất của lớp 11, kết quả thi của Tô Mang vẫn luôn đứng đầu lớp, lớp 11 vào lớp trọng điểm văn học, không nghĩ tới anh cao 1m8, lại bởi vì thành tích mà phải luôn ngồi ở vị trí giữa hàng đầu tiên. Chính mình nghẹn khuất thì thôi, mấy bạn học phía sau còn oán giận bởi vì thường xuyên không nhìn thấy bảng, làm cho người ngồi bàn đầu là anh giống như ngồi tù, chỉ dám cuộn mình trên ghế ngồi.
Bởi vì vị trí địa lý đặc biệt của mình, buổi lễ chào đón nhỏ của các bạn học dành cho anh kéo dài tận mười phút.
Thẳng đến khi Tô Mang ngồi dưới mí mắt của ông, Quách Văn Đào mới phản ứng lại, bởi vì Tô Mang đến muộn nên cả lớp gần như rối tung lên. Ông vội vàng ho khan một tiếng, ý bảo cả lớp im lặng lại, đáng tiếc mọi người đang cao hứng, lời nói của giáo viên chủ nhiệm chẳng có tác dụng gì. Vì thế ông lại vỗ bàn, dưới sự uy hiếp của ông đã làm cho mấy bạn học sinh giỏi ở bàn đầu ngừng lại. Nhưng mấy hàng phía sau vẫn không có hiệu quả gì, vẫn đang nói chuyện rôm rả.
Lần thứ ba, Quách Văn Đào lại vỗ vỗ bảng đen, hét lên: "Được rồi, không phải chuyện gì to tát, mau tập trung học. Đã vào lớp học rồi! Im lặng cho tôi!
Không có gì to tát đâu sao? Đã trễ một tiết rồi, còn không có gì to tát sao?
Vừa nghe lời này của chủ nhiệm lớp, Tôn Tráng ngồi ở hàng cuối cùng đứng dậy. Dựa vào cái gì mỗi lần hắn đi trễ đều phải ra hành lang đứng một tiết, bây giờ Tô Mang lại trễ tận một tiết, còn nói không có việc gì to tát. Tại sao? Vì anh đẹp trai? Hay là vì anh học giỏi?
"Thưa thầy, không công bằng! Đây là phân biệt đối xử! " Tôn Tráng, đúng như tên gọi của hắn, 180 cm 110 kg, người cao to, vòng eo rộng, từ đầu đến chân đều rất rắn chắc. Thực lực ở nhất trung Nhị trung cộng lại là Số 1. Hắn hét lên một tiếng, có chút giang hồ giơ tay hô to, nhất thời nhận được sự hưởng ứng của mấy bạn học ở hàng sau, còn có mấy bạn khác trong lớp cũng la ó ồn ào, bọn họ hoặc là vỗ bàn, hoặc đứng lên, như thể chủ nhiệm lớp sẽ gặp rắc rối nếu không trả lời bọn họ!
Các bạn cùng lớp cũng không xa lạ gì với bọn họ. Mặc dù cá nhân bọn họ không xuất sắc - cho dù họ là về ngoại hình hay học tập, bọn họ có một cái tên chung, đó là Vương Bằng Bân và những người bạn chó.
Nhất thời giống như một cái chợ náo nhiệt, đáng tiếc khách nhân đều là những người không có ý tốt.
Bọn họ dám kiêu ngạo như vậy, ngoại trừ trong số đó có gia đình có quan hệ, cũng là bởi vì chủ nhiệm lớp Quách Văn Đào, là điển hình của tính cách tú tài. Tuy rằng ngoại hình so với một số học sinh trong lớp cao ráo hơn không ít, nhưng tính cách không biết nên nói là tốt hay là nhu nhược ngu muội. Không xử phạt học sinh, cũng không mắng người, nói gấp sẽ nói lắp, còn bởi vì giọng nói, thường xuyên bị học sinh chê cười. Ông không có được tiếng nói trong lớp, số lần muốn nói tức giận, ông khóc cũng không ít. Hai năm trôi qua, mọi người đã không còn sợ ông ấy.
Lúc Vương Bằng Bân vừa tới. Cậu chỉ cảm thấy thầy giáo có hơi lạ lạ. Cậu nhìn ra được một số điều, cậu với mấy người Tôn Tráng cũng thường xuyên ở dưới mí mắt chủ nhiệm làm mưa làm gió. Mà Quách Văn Đào là giáo viên chủ nhiệm, không chỉ không biết đánh mắng bọn họ, còn thường xuyên khi bọn họ gây chuyện, giúp bọn họ xin lỗi các giáo viên và bạn học khác. Đầu năm nay trò chơi người bảo mẫu trở nên thịnh hành, bởi vì tính tình hiền lành như vậy, sau lưng bọn họ đều bí mật gọi Quách Văn Đào là vú nuôi.
Bởi vậy có thể thấy được một đám người này thật sự không đem chủ nhiệm Quách Văn Đào để vào mắt.
Cũng giống như lúc này, giáo viên chủ nhiệm gọi mấy lần, lớp học cũng chưa dừng lại. Trên khuôn mặt chữ điền của ông thấm ra mồ hôi, đỏ bừng sáng bóng, trên cổ nổi lên gân xanh, rõ ràng bộ dạng của Tu La lại trở thành tâm địa Bồ Tát. Đối mặt với học sinh ngoan cố cũng không có nửa tác dụng uy hiếp, mái tóc đen vốn nên tỉ mỉ gọn gàng, vậy mà từng sợi tóc lại lộn xộn tản ra. Cả người Quách Văn Đào cực kỳ chật vật.
Bốp, bốp, bốp. Ba tiếng động mạnh mẽ vang lên bóp nghẹt khắp lớp học.
Tô Mang vỗ từng quyển sách trong cặp sách lên bàn học, quyển sau còn vang hơn quyển trước, chỉ dùng ba tiếng, cả lớp liền im bặt, so với giáo viên chủ nhiệm la hét nửa ngày còn có tác dụng hơn.
Nhưng mà chính anh giống như một mỹ nam yên tĩnh, ngồi ở vị trí của mình, sửa sang lại cặp sách, như thể mỗi ngày anh đều hung hăng vỗ sách giáo khoa lên bàn.
Mấy bạn học sinh gây sự bị hành động đột ngột của Tô Mang làm cho hàm hồ, những bạn học khác có người sợ hãi, có người xem náo nhiệt, đều đang chờ hành động tiếp theo của anh. Chỉ có Quách Văn Đào là chủ nhiệm lớp, bị Tô Mang trước mắt mình dọa sợ, trong ấn tượng của ông, Tô Mang chính là học sinh giỏi một lòng chỉ biết học tập, nhưng khí thế bây giờ...
Quách Văn Đào còn muốn nhìn kỹ, Tô Mang lại không cho ông cơ hội này. Trong sự chờ mong của tất cả các bạn cùng lớp, Tô Mang đột nhiên đứng dậy, cúi đầu yên lặng xoay người lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, khí thế mười phần, nhìn thẳng mấy tên gây sự kia. Mấy người Tôn Tráng từ xa cảm thấy ớn lạnh, khi nhìn vào mắt anh, không khỏi rùng mình một cái —— bình thường Tô Mang rất thích giả vờ, xem thường người khác, giống như hồ nước ẩn sâu lắng yên bình cảm giác xa cách, giờ phút này lại bất đồng —— từng con dao găm hiện ra, đối chọi gay gắt, là nước biển mãnh liệt dâng lên vô số cơn sóng băng giá chảy vào xương, cảm giác như ngực bị cắt ra.
Nói đi, muốn chết thì mau nói đi!
Anh không nói gì nhưng ánh mắt lại biểu đạt như vậy, kinh hãi lòng người.
Người gây sự trong lớp không biết từ lúc nào đều yên lặng ngồi vào chỗ. Ngay cả Tôn Tráng cũng không biết từ lúc nào mình đã ngồi xuống, chỉ cảm thấy trên người thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Bên tai ong ong, hắn lau mặt, mồ hôi ướt đẫm trong tay không biết là trong lòng bàn tay hay là từ trên đầu.
"Hung ác quá!" Tô Mang thật hung ác, miệng Tôn Tráng thì thầm, tựa như nói cho mình và người khác nghe. Loại người này vẫn là phải giao cho anh Bân xử lý.
Tô Mang dùng ánh mắt quét một vòng, thấy không còn ai bất mãn nữa, anh nhắm mắt lại, cũng xoay người ngồi xuống. Đúng lúc này, tiếng chuông tan học cũng vang lên, giáo viên chủ nhiệm từ hành lang thò đầu vào, có chút kỳ quái, lớp học xảy ra chuyện gì vậy, tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên không giảng bài, học sinh cũng không tan học, là đang làm gì vậy?
Lớp một, giáo viên và học sinh, đều bị Tô Mang làm đến quên phản ứng, ngay cả tan học cũng không kịp phản ứng lại.
Tô Mang là nhân vật trung tâm của sự kiện chỉ yên lặng suy nghĩ, vừa rồi khi ánh mắt anh đảo qua, không nhìn thấy bóng dáng Vương Bằng Bân. Cậu ta đến trễ à? Không sao, món nợ này anh đã ghi trên đầu cậu, không sớm thì muộn, hai người có thể tính toán kỹ càng.