Bạn Học, Cậu Còn Nhớ Rõ Tớ Không?

Chương 2




Thời điểm Tạ Tư Dĩnh mới học tiểu học, mối quan hệ của cha mẹ cô đã rạn nứt nghiêm trọng,cả hai đã trải qua nhiều năm bằng mặt không bằng lòng, cuối cùng hai người ly hôn khi Tạ Tư Dĩnh học lớp ba. Tuy nhiên, hai vợ chồng đều chọn cách nói dối Tạ Tư Dĩnh, nói rằng bố cô cần phải rời nhà để chuyển công tác và đến nơi khác sinh sống.

Hai người đã ly hôn theo thỏa thuận, Tạ Tư Dĩnh theo mẹ nên cô chuyển về nhà bà ngoại ở khi cô học lớp 4.

Lúc đầu mới chuyển về nhà bà, Tạ Dư Tĩnh cảm thấy rất khó chịu, cô không thể thích ứng được với nơi này. Dù sao thì cô cũng được sinh ra và sống ở một thành phố lớn, cô cảm thấy rất khó chịu với cuộc sống khép kín ở nông thôn, không hạn chế này cũng hạn chế nọ, rất bất tiện.

Sau một thời gian ở đó, Tạ Tư Dĩnh cũng cảm thấy không đến nỗi nào,cô không còn phải học thêm nhiều như trước, cũng không phải làm thêm bài tập về nhà, mẹ cũng không còn nghiêm khắc với cô nữa, đồ chơi của bạn bè ở đây thật thú vị… Tạ Tư Dĩnh bắt đầu trở nên bận rộn, mỗi ngày đều dậy đi với bạn rồi đến nhà nhau, có hôm cô còn không ăn cơm ở nhà mà ở đó cơm nước với gia đình người ta luôn. Những ngày tháng đầy thú vị từ từ trôi qua, cũng là lúc kỳ học đầu tiên của Tạ Tư Dĩnh ở quê cô bắt đầu.

Tạ Tư Tĩnh vẫn còn nhớ rõ sáng hôm đó, bà đưa cô đến trường để nhập học, giới thiệu cô với giáo viên chủ nhiệm rồi trở về nhà. Chủ nhiệm lớp là thầy Hồ, một giáo viên nam còn rất trẻ. Thầy giáo đưa cô vào lớp giới thiệu, sắp xếp chỗ ngồi cho cô rồi ra khỏi lớp.

Tạ Tư Dĩnh nhìn sơ qua các bạn cùng lớp, rồi bước vào chỗ ngồi của mình. Ngôi trường ở quê mỗi khối chỉ có một lớp, mỗi lớp khoảng 50 học sinh. Ở đây không có bàn làm việc thông minh mà dùng bàn gỗ. Những chiếc bàn này đoán chừng cũng đã có nhiều năm tuổi, chúng không chỉ cũ mà còn đầy những hình vẽ nguệch ngoạc và các vết rọc, vết cắt. Nhưng Tạ Tư Dĩnh không quan tâm đến những điều này, cô cảm thấy mình đã thực sự thích nghi với cuộc sống ở quê.

Điều duy nhất không ổn là cô không thể nhớ được mọi người. Vừa rồi chỉ nhìn lướt qua, có rõ ai ra ai đâu, đến khi tan học mọi người đến chào hỏi, cô mới không biết phải làm gì chỉ có thể mỉm cười với họ. Nhưng lũ trẻ này sinh ra đã rất nhiệt tình, vừa gặp nhau không bao lâu, chúng lại hẹn nhau ra chơi sau giờ học. 

Trường được xây dựng trên một nơi cao ráo, không có cổng, chỉ có một dãy nhà dạy học năm tầng và khu tập thể giáo viên ba tầng. Xuống bậc thang đá là một khoảng không gian rộng lớn, đây là nơi sinh hoạt của học sinh, nơi đây đặc biệt sôi động giữa các tiết học. Bên trái khoảng đất trống là cánh đồng chuối. Bên phải là một vườn cây ăn quả có hàng rào, ở chính giữa khoảng đất trống kề sát vườn cây ăn quả có một cái cây rất thần kì, cây mọc rất nhiều quả xanh, không thơm, không vị nhưng có thể dùng để rửa tay, làm bong bóng, thành ra rất được lòng đám học trò. Trước trường còn có một con suối nhỏ, nước không sâu nhưng rất trong, có thể nhìn thấy cả ốc và nòng nọc ở dưới. Mỗi khi tan học, Tạ Tư Dĩnh và các bạn cùng lớp của cô sẽ hái trái cây rồi rửa trong suối đôi khi còn khom lưng đùa giỡn dưới nước.

Có lẽ vì bản tính phóng khoáng của mình nên Tạ Tư Dĩnh chỉ mất một tuần để làm quen với các bạn học ngồi xung quanh mình. Có lẽ là do thân nhau lẹ quá, cộng thêm kỷ luật trong lớp không nghiêm khắc lắm, nên cô ấy đã chọc giận thầy Hồ vài lần. Chủ nhiệm Hồ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển cô sang bàn khác. Sau khi thầy Hồ chọn đi chọn lại, cuối cùng quyết định để cho Tạ Tư Dĩnh ngồi cùng với một bạn nam. Bạn cùng bàn của cô tên là Lâm Chính, là một người im lặng, chăm chỉ, mỗi lần đi thi đều đứng nhất lớp. Bảo là ít nói nhưng thực ra cậu ấy là người sống rất nội tâm, ở trường thường chỉ nói chuyện với anh họ là Lâm Thiêm. Bởi vì cậu ấy quá hướng nội, nên nhiều bạn học thậm chí không dám bắt chuyện với cậu. 

Nhưng một người như vậy đã khơi dậy hứng thú của Tạ Tư Dĩnh, cô âm mưu dụ tên này làm đàn em, nếu mà dụ được thì có thể phỏng mũi trước mặt đám đồng bọn rồi. Nhưng mọi chuyện không như mong muốn. Tạ Tư Dĩnh mới chuyển sang ngồi cùng có một tuần mà khí thế bừng bừng như hít phải cỏ vậy, cô nói chuyện với Lâm Chính mỗi ngày, trong lớp và sau giờ học. mới chuyển sang ngồi cùng có một tuần mà khí thế bừng bừng như hít phải cỏ vậy.

Nhưng sau hai ngày, Lâm Chính không còn để ý nhiều đến Tạ Tư Dĩnh nữa, trừ khi Tạ Tư Dĩnh hỏi về học tập, còn không cậu sẽ cho ăn bơ luôn. Tạ Tư Dĩnh cứng đầu cứng cổ phấn đấu thêm vài ngày, cuối cùng phát hiện chiêu trò gì cũng không có tác dụng nên đành chịu thua. Chủ nhiệm Hồ nhìn thấy triển biến trên cảm thấy rất tâm đắc đối với quyết định của mình.