Còn một tuần nữa mới đến ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, mỗi ngày Lục Ngô đều đếm từng giây, hận không thể trực tiếp đẩy thời gian đến một tuần sau.
Ba người khác còn hưng phấn hơn cô, thay cô chuẩn bị hết cái này đến cái kia giống như người mẹ già vậy.
“Lục Ngô, đến đây nhìn xem, cậu thích trang điểm kiểu gì, tớ trang điểm cho cậu.” Triệu Thiến Thiến lôi kéo cô, lật túi trang điểm của mình ra.
Đủ loại đồ trang điểm và mỹ phẩm làm Lục Ngô hoa mắt: “Không cần đâu…”
“Như vậy sao được.” Triệu Thiến Thiến sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô một cái: “Chẳng phải cậu chê bản thân đen à, đúng lúc trang điểm lên là có thể ngon lành đi gặp bạn trai cậu, còn có thể để cậu ta có cảm giác nguy cơ nữa.”
Nói rồi lấy túi trang điểm của mình ra: “Tớ thử trang điểm cho cậu trước, cậu xem thế nào, không thích thì nói tớ.”
Lục Ngô không tiện từ chối nữa, bèn để cô ấy làm.
Triệu Thiến Thiến còn đang tô tô xóa xóa trên mặt cô, bên kia Nguyên Ngữ nói một câu kinh người.
“Lục Ngô, tớ giúp cậu bỏ “áo mưa” vào trong túi rồi đó, đến lúc đó cậu đừng quên dùng.” Cô ấy vẫn còn đang ăn quả cam trên tay, giọng điệu giống như đang bàn luận về thời tiết hôm nay vậy.
Lục Ngô kinh hãi đến mức khuôn mặt vừa được trang điểm trắng lập tức đỏ bừng, nói chuyện lắp bắp: “Không, không cần đâu!”
Triệu Thiến Thiến cũng nói: “Cậu đừng có mà cái gì cũng đưa cho Lục Ngô.”
“Gì mà “cái gì cũng đưa” chứ.” Nguyên Ngữ nhổ mấy hạt cam: “Tất cả đều là người trưởng thành rồi, phát sinh chuyện gì đó cũng đâu có lạ, huống chi đang trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, lỡ như có xảy ra chuyện gì mà trong tay không có đồ bảo hộ an toàn thì không tốt lắm.”
Triệu Thiến Thiến: “Cũng đúng.”
Lục Ngô trợn to mắt, kinh ngạc nhìn cô ấy, khó có thể tin được cô ấy cứ vậy mà bị thuyết phục.
“Nhắm mắt lại.” Triệu Thiến Thiến cầm đồ trang điểm trong tay, tiếp tục bôi trên mặt cô: “Nguyên Ngữ nói có lý, với vệ sinh ở khách sạn thì tớ kiến nghị các cậu cũng không nên làm cái gì đó, nhưng mà lỡ đâu tình sâu đến mức không tự chủ được, có biện pháp an toàn thì đều tốt đối với cả hai.”
Đầu Lục Ngô nóng như sắp nổ tung: “Tụi tớ không ở cùng nhau… Tới tối tớ sẽ trở về trường.”
Khương Nhuế kinh ngạc: “Tối cậu trở về trường?”
“Đúng vậy.”
“Vậy bạn trai cậu thì sao?”
“Cậu ấy ở khách sạn.” Lục Ngô vô tội chớp mắt mấy cái, nói như chuyện đương nhiên.
“…”
Nguyên Ngữ và Khương Nhuế kêu r.ên: “Cảnh xuân tốt đẹp vậy mà lại bị phụ lòng rồi, hai người có phải là người không đấy!”
Lục Ngô: “…”
Triệu Thiến Thiến: “Đừng kêu r.ên vậy, người ta yêu đương theo kiểu lấy chủ nghĩa xã hội làm giá trị cốt lõi cũng rất tốt mà.”
**
Khi bố mẹ gọi điện hỏi thăm cô sắp xếp kỳ nghỉ Quốc Khánh như thế nào, Lục Ngô không dám nói cho hai người biết Tiêu Lăng sẽ tới chỗ cô, chỉ nói cho bà nội, kết quả bà sâu xa nói: “Cây Nhỏ, có một số việc bà nội không phản đối, nhưng con phải biết bảo vệ mình, đừng quên biện pháp an toàn nha.”
Lục Ngô xấu hổ: “Bà nội, tụi cháu chưa đến mức đó đâu!”
Cúp điện thoại, cô không nhịn được mà quạt hai gò má đang nóng bừng, lại sửa sang dáng vẻ một chút, lúc này mới đeo túi nhỏ đi ra ngoài.
Kỳ nghỉ dài hạn đầu tiên sau khi lên đại học, nhà Nguyên Ngữ tương đối gần nên cậu ấy về nhà nằm ườn ra như con cá mặn, Triệu Thiến Thiến và Khương Nhuế thì dắt tay nhau đi du lịch ở thành phố bên cạnh, đi tận ba bốn ngày, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Lục Ngô.
Buổi chiều ánh nắng mặt trời lười biếng, khuôn viên trường vắng vẻ hơn rất nhiều, những người đi ra từ ký túc xá phần lớn đều kéo vali, không phải về nhà thì cũng là ra ngoài chơi.
Lục Ngô thấy thời gian còn sớm nên cũng không vội, che dù chậm rãi đi.
Không ngờ lúc gần tới cổng trường, cô lại nghe thấy giọng nói không muốn nghe nhất.
“Lục Ngô!”
Da đầu Lục Ngô căng lên, định giả vờ như không nghe thấy, bước chân cũng tăng nhanh hơn một chút.
Không ngờ người phía sau chạy thẳng lại túm lấy cô.
“Lục Ngô, sao cậu lại bơ tớ?” Người đó chính là “tên xui chia tay”.
“Tên xui chia tay” tên là Trương Lịch, lần trước tỏ tình bị từ chối mà vẫn theo đuổi Lục Ngô ngày càng hăng hái, thậm chí cậu ta còn lấy được lịch học của khoa ngoại ngữ, mỗi ngày rảnh rỗi đều ngồi xổm chờ cô tan học, buổi sáng còn ân cần mang bữa sáng, chẳng qua không có lần nào thành công.
Lục Ngô bị cậu ta dọa cho phát sợ, may mà ba cô bạn cùng phòng đã dự đoán từ trước, ngày nào cũng đi cùng cô như hình với bóng, lấy thân làm lá chắn chặn trước mặt cậu ta.
Nhưng hôm nay đã nghỉ lễ rồi, Lục Ngô không ngờ vậy mà vẫn có thể gặp phải cậu ta.
Đầu cô như căng to ra, giọng nói của Trương Lịch nghe cứ như chuông truy hồn vậy.
Lục Ngô tránh khỏi tay cậu ta, bước mấy bước kéo dài khoảng cách: “Tớ không nghe thấy.”
“Cậu chỉ là không muốn để ý tới tớ chứ gì?” Trương Lịch không vui nói.
… Chính cậu cũng biết còn gì.
Lục Ngô hít sâu một hơi: “Xin lỗi, tớ còn có việc, đi trước đây.”
“Khoan, chờ một chút.” Trương Lịch chạy đến trước mặt cô: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm được không?”
“Xin lỗi, tớ đi ăn với bạn trai.” Cô bắt đầu phát cáu, vội vàng định vòng qua cậu ta.
Trương Lịch bám theo cô như keo con voi: “Không sao, vậy đổi sang hôm khác nhé? Chờ cho đến khi bạn trai cậu đi cũng được.”
Lục Ngô sắp tức đến khóc rồi.
Cô đột nhiên quay người lại, chiếc ô che nắng trong tay vẽ thành một đường cong theo động tác của cô. Trương Lịch suýt chút nữa bị viền ô quẹt vào, vội vàng dừng bước, nghiêng người về phía sau, trên mặt lại tràn ngập vẻ chờ mong: “Cậu đổi ý rồi sao?”
“Đổi ý cái búa!” Cô gái ngoan ngoãn như Lục Ngô chịu đựng đến nỗi đỏ mặt, lần đầu tiên nói lời thô lỗ, trong lời nói lại có hơi giống Nguyên Ngữ: “Tớ không thích cậu, cũng sẽ không ăn cơm với cậu, sao cậu lại đáng ghét như vậy, không hiểu người khác nói gì à?” Cô tức giận đến mức giọng nói có phần run rẩy, tay nắm chặt cán dù, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Người đi ngang qua nghe thấy tiếng động, nhao nhao quay đầu nhìn sang bên này, chú bảo vệ cũng thò đầu ra hóng hớt.
Mặt Lục Ngô lại đỏ hơn, phần lớn là tức giận, còn lại là bị chú ý nên xấu hổ.
Trương Lịch cũng bị nhìn đến mức hơi xấu hổ, vội vàng nói những lời tốt đẹp: “Cậu đừng tức giận… Bây giờ cậu không thích tớ cũng không sao, chẳng phải tớ đã nói là tớ có thể đợi sao, tớ sẽ dùng hành động thực tế để cho cậu thấy mặt tốt của tớ.”
Đúng là cố chấp, Lục Ngô thật sự muốn dùng dù trong tay đánh người.
“Cậu…”
“Không cần.”
Giọng nói trong trẻo đồng thời vang lên, một bàn tay duỗi ra từ phía sau Lục Ngô, che lấy bàn tay đang nắm chặt cán dù của cô, nhẹ nhàng nắm lấy. Trong nháy mắt Lục Ngô đã có chỗ dựa, tâm trạng nóng nảy được xoa dịu, tay buông ra. Người phía sau nhận lấy dù che nắng, che trên đầu cho cô, tay kia thì ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía lồng ngực mình.
Sự ấm áp trong trí nhớ dán vào lưng cô.
Trương Lịch nhìn cậu với sắc mặt khó coi, hành động thân mật của hai người khiến cậu ta ý thức được điều gì đó: “Cậu là ai?”
Tiêu Lăng hơi híp mắt, chậm rãi hỏi ngược lại: “Cậu không thấy sao?”
Đương nhiên Trương Lịch đã nhìn ra, chính vì đã nhìn ra nên mới càng khó chịu, trên mặt bày ra vẻ kiêu ngạo, quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Ngược lại, Tiêu Lăng chỉ nhìn cậu ta hai cái, bình tĩnh ung dung, ánh mắt thản nhiên, bỗng nhiên cậu mỉm cười.
Nụ cười khó hiểu.
Trương Lịch bị hành động này của cậu kí.ch thích: “Cậu cười cái gì!”
Tiêu Lăng lạnh nhạt nói: “Không có gì. Tôi muốn tìm vòng trên cổ cậu.”
“Tháng ba năm nay đã qua rất lâu rồi, tháng ba năm sau cũng còn lâu mới tới.” Cậu chậm rãi nói, giọng nói thấp hơn một chút, giống như băng vụn: “Không có lý nào lại không tìm được, cậu cảm thấy thế nào?”*
(*Tiêu Lăng đang chửi xéo Trương Lịch là chó đến kỳ động đực, vòng cổ ở đây là vòng cổ đeo cho chó, tháng 3 là mùa động d.ục của chó:v)
Sắc mặt Trương Lịch rất khó coi.
Lục Ngô suy nghĩ một chút, thẳng lưng, nghiêm túc nhìn về phía cậu ta: “Trương Lịch.”
Ánh mắt nặng nề của Trương Lịch nhìn sang.
“Như cậu thấy, tôi đã có bạn trai, tình cảm của chúng tôi cũng rất ổn định, sẽ không chia tay, cũng không có ý định chia tay, tôi sẽ không thích những người khác.” Cô nghiêm túc nói: “Thích một người không sai, nhưng hành động của cậu đã mang lại cho tôi rất nhiều rắc rối, mong sau này cậu đừng dây dưa với tôi nữa.”
Trương Lịch hé miệng, một lúc lâu sau cũng không nói ra một chữ, cậu ta cắn răng, lại nhìn Tiêu Lăng, cuối cùng xoay người đi cũng không quay đầu lại.
Sức lực bị kéo căng rốt cuộc cũng thả lỏng, Lục Ngô yên tâm dời trọng tâm của mình vào người phía sau.
Tiêu Lăng tùy ý để cô dựa vào, hơi nghiêng ô xuống, để cô hoàn toàn được che trong bóng râm.
Qua một lát sau, Lục Ngô cảm thấy tâm trạng đã tiêu tan một chút, cô nhìn giờ rồi ngửa đầu nhìn cậu: “Sao anh đến sớm vậy?” Cô còn căn giờ đến nhà ga đón cậu.
“Muốn tạo bất ngờ cho em.” Tiêu Lăng vén tóc trên trán của cô, có chút bất đắc dĩ: “Ai ngờ… Vừa đến thì đúng lúc đối đầu với tình địch.”
Lục Ngô nghiêng đầu nhìn, vali của cậu vẫn còn ở bên cạnh, hiển nhiên vừa xuống xe đã tới đây ngay.
Đầu tiên hai người đến khách sạn để sắp xếp đồ đạc. Vị trí địa lý của khách sạn rất tốt, cách trung tâm thành phố và nhà ga không xa, cũng được coi là khá gần Đại học Z, môi trường thoải mái và sạch sẽ, ít nhất thì bề ngoài trông rất sạch sẽ.
Phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, cửa sổ to sát đất, nhưng bên ngoài còn có lan can, có lẽ sợ xảy ra sự cố. Lục Ngô đi qua mở cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn một tòa nhà cao tầng được xây dựng bằng xi măng cốt thép.
Cô bám vào lan can, tưởng tượng ban đêm từ đây nhìn ra ánh đèn sáng trưng hẳn là sẽ rất đẹp.
Tiêu Lăng mở vali ra, chọn mấy bộ quần áo rồi xoay người vào phòng tắm.
Lục Ngô nhìn đủ rồi, thuận thế ngồi trên chiếc ghế bên cạnh vừa hóng gió vừa chờ Tiêu Lăng đi ra. Trong điện thoại di động, nhóm wechat ký túc xá điên cuồng hiện lên nhắn tin.
Triệu Thiến Thiến: [Sao rồi? Giải quyết xong chưa?]
Khương Nhuế: [@Lục Ngô@Lục Ngô@Lục Ngô, người đâu!!! Cậu muốn tớ sốt ruột đến chết à, mau ra đây báo cáo tình hình!]
Nguyên Ngữ: [Lục Ngô, còn sống thì nhấn 1, cầu xin cậu.]
Lục Ngô a một tiếng, trước khi vào cửa đã gửi tin nhắn cho các cậu ấy nói mình gặp Trương Lịch, sau đó mải ngắm cảnh hóng gió nên quên trả lời tin nhắn.
Cô lập tức nói rõ tình huống một cách ngắn gọn súc tích, cảm giác mình giống như một nữ chiến sĩ có thể khuyên Trương Lịch rút lui.
Ba người nghe cô kể, mỗi người đều phát biểu một chút cảm xúc, ngay sau đó trọng điểm đã bị Nguyên Ngữ làm lệch.
Nguyên Ngữ: [Wow, chờ một chút, vậy là bây giờ hai cậu đang ở khách sạn, mà cậu ta còn đang tắm?]
Lục Ngô: [Đúng vậy. Anh ấy nói ngồi trên xe không thoải mái.]
Nguyên Ngữ: [Ồ…]
Khương Nhuế: [Trời còn chưa tối, các cậu tốt xấu gì cũng nhịn một chút đi.]
Lục Ngô: [?]
Triệu Thiến Thiến: [Đừng để ý hai người họ, trong đầu toàn là những suy nghĩ đen tối.]
Lục Ngô phản ứng lại, mặt bắt đầu nóng lên, ngón tay mê mang một hồi lâu, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Vẫn là trọng điểm của Triệu Thiến Thiến tương đối bình thường: [Cậu ta đã khen cậu chưa?]
Buổi trưa trước khi đi, Triệu Thiến Thiến đã giúp cô trang điểm và làm tóc sương sương, bảo đảm mọi thứ hoàn chỉnh mới cùng Khương Nhuế nắm tay vui vẻ rời đi.
Lục Ngô: [Chưa…]
Triệu Thiến Thiến: [Không phải chứ, chẳng lẽ tay nghề của tớ đã tụt lùi rồi?]
Khương Nhuế: [Nói không chừng cậu ta là người ngoài lạnh trong nóng? Phát hiện bạn gái lên đại học trở nên xinh đẹp như vậy, trong lòng ngứa ngáy ngượng ngùng không nói?]
Lục Ngô suy nghĩ một chút.
Lục Ngô: [Không phải, trước giờ anh ấy đều khen tớ rất trực tiếp.]
Khương Nhuế: [Dừng lại, có phải tớ vô tình cho cậu cơ hội để thể hiện tình cảm rồi không.]
Nguyên Ngữ: [Ha ha ha ha ha ha ha.]
Triệu Thiến Thiến: [Cậu đợi một chút nữa, đến trước mặt cậu ta lắc lư khuôn mặt nhỏ bé của mình, nếu thay đổi rõ ràng như vậy mà cậu ta không nhận ra, tớ tôn cậu ta là một người đàn ông thẳng như thép.]
Đúng lúc này Tiêu Lăng cũng ra khỏi phòng tắm, cậu đã thay quần áo sạch sẽ, đầu tóc bị nước làm ướt, ngoan ngoãn rủ xuống, cả người trông cực kỳ sảng khoái mát mẻ.
Cậu lấy khăn từ trong vali lau tóc ướt, Lục Ngô nhìn chằm chằm cậu vài giây, đứng dậy đi tới.
Cô bỗng nhiên không nhúc nhích đứng trước mặt cậu, biểu cảm vô cùng chân thành, ánh mắt đen láy lóe lên tia sáng chờ mong.
Động tác trên tay Tiêu Lăng dừng một chút: “Hả?”
Lục Ngô nhìn chằm chằm vào cậu, cứng nhắc nói: “Anh nhìn em.”
Cậu nhíu mày, vứt khăn đi, nhìn cô một cách cẩn thận.
Thật ra cậu đã sớm nhìn thấy, hôm nay Lục Ngô trông rất khác.
Cô lại cắt tóc ngắn, phần đuôi tóc hơi uốn nhẹ trông rất hoạt bát, trên mặt trang điểm nhẹ, làm nổi bật gương mặt vốn dịu dàng, phối hợp với chiếc váy liền màu xanh bạc hà cô mặc hôm nay, trông càng… trở nên ngon miệng hơn.
Cậu đã phát hiện ra, cũng vì sự khác biệt này của cô mà rung động.
Chỉ là, trên đường đi không có cơ hội nghiêm túc khen cô.
Cậu giả bộ nhìn hồi lâu, bắt đầu nổi lên tâm tư trêu chọc, bình tĩnh nói: “Ừm, nhìn xong rồi.”
“Ừ.” Đôi mắt của cô sáng lên: “Phát hiện ra điều gì không?”
“Hả, cái gì?”
Cô dán mặt mình sát lại gần trước mặt cậu, không hài lòng: “Anh nhìn lại xem.”
Tiêu Lăng nhịn cười, lại nhìn cô vài cái, nghiêm túc nhíu mày, quan tâm nói: “Sao vậy?”
“…”
Lục Ngô buồn bực phồng má, thầm nghĩ thôi bỏ đi, đang định nói ngay thì người trước mặt bỗng nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Tức giận, ủ rũ, mất mát lập tức biến mất.
“Anh phát hiện ra rồi.” Cậu dịu dàng mỉm cười, lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô – nơi duy nhất không trang điểm: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”
Lục Ngô cảm thấy may mà mình nhìn xa trông rộng, chống lại nụ cười xấu xa của Triệu Thiến Thiến, không để cho cậu ấy tô son cho mình.
Cô nhẹ nhàng đụng đầu vào lồng ngực cậu, lẩm bẩm: “Vậy là vừa rồi anh lại trêu em?”
“Anh sai rồi.” Cậu dỗ dành, ngón tay quấn quanh đuôi tóc cô: “Nuôi tóc lâu như vậy, đáng tiếc.”
Lục Ngô dứt khoát lười biếng trong lòng cậu: “Lúc huấn luyện quân sự nóng quá, ngày nào cũng búi đi búi lại rất mệt mỏi, gội đầu lại phiền phức.”
Nghĩ đến điều gì đó, cô nắm lấy áo bên hông cậu, ngẩng đầu lo lắng nhìn cậu: “Em nghe nói rất nhiều chàng trai thích con gái để tóc dài, anh cũng vậy sao?”
Vậy cô có nên để tóc dài lại không? Nhưng phiền toái lắm…
Tiêu Lăng ôm chặt cô, nói: “Anh chỉ thích em.”
“Em thế nào, thì anh sẽ cố chấp thế ấy, cũng chỉ cố chấp vì em.”
Sau đó Lục Ngô báo cáo tình hình trong nhóm chat phòng ký túc xá.
Lục Ngô: [Tớ đã nói là cậu ấy sẽ trực tiếp khen tớ mà.]
Ba người: …
Triệu Thiến Thiến: [Tất cả tránh ra, để tớ kick.]