Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 15




Một lúc lâu mà Lục Ngô không nói gì, khiến Dương Tuyết hơi lo lắng: “Ơ?” Cô ấy nghiêng đầu muốn nhìn biểu cảm của cô: “Cái đó… Chuyện này cũng tùy người, tớ nói nhiều như vậy là muốn cậu thêm chút tự tin, nếu như cậu không muốn thì cứ dựa theo tiến độ của mình là được rồi, không cần phải làm theo lời tớ bảo đâu…”

Lục Ngô vẫn không lên tiếng.

Chẳng qua là lỗ tai của cô dần dần đỏ lên.

Dương Tuyết giơ tay chạm nhẹ, hơi nóng.

“Ơ kìa?”

“Lục Ngô?”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, một cao một thấp, một nữ một nam.

Đều là giọng nói mà Lục Ngô không thể không quen thuộc hơn.

Dương Tuyết lập tức đứng lên, cơ thể thẳng tắp: “Tiêu Lăng, nam… Khụ, bạn học, chào cậu.”

“Chào cậu.” Tiêu Lăng lịch sự gật đầu, nhìn về phía Lục Ngô vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất: “Lục Ngô, sao cậu ngồi xổm ở đây, cơ thể không thoải mái à?”

Lục Ngô ngẩng đầu nhìn cậu, đối diện với ánh mắt của cậu, lông mi dài bị ánh sáng trong sân vận động phản chiếu, dưới mắt hiện ra một bóng mờ không rõ, thoáng thu lại tia sáng nơi đáy mắt.

Môi của cô chợt ngưa ngứa như có như không.

“Tớ không sao.” Lục Ngô cảm giác hai má nóng lên, rồi lại như say mê mà cứ liếc nhìn hàng bóng mờ từ lông mi của cậu.

Thật xinh đẹp.

Ngồi xổm quá lâu, chân vừa tê lại mềm nhũn ra, khi cô đứng lên không khống chế được mà loạng choạng. Không đợi Dương Tuyết đến đỡ, Tiêu Lăng đã bước tới bắt được cánh tay cô, vững vàng đỡ lấy cô.

“Thật sự không sao à?” Tiêu Lăng cau mày, không quá yên lòng mà hỏi lại lần nữa.

Cậu thả lỏng lực nhưng tay vẫn đỡ hờ trên cánh tay cô, nhiệt độ xuyên qua lớp vải k.ch thích lên làn da bên dưới, Lục Ngô hơi xấu hổ: “Ngồi xổm lâu nên tê chân thôi, đứng một lát là ổn.”

Lúc này cậu mới thu tay về.

Dương Tuyết dựa vào tường, cố gắng để bản thân mình sát vào đó, hận không thể hòa tan vào tường để giảm bớt cảm giác tồn tại, con mắt đen nhánh gian xảo cứ một lát lại nhìn về phía Lục Ngô, lát lại chuyển hướng sang Tiêu Lăng với vẻ hóng chuyện.

Lục Ngô nhẹ nhàng đánh lên đùi đang tê rần, vừa hỏi Tiêu Lăng: “Sao cậu lại ở đây?”

“Dẫn vận động viên đến.” Cậu giơ bảng biểu trong tay, ngừng một chút rồi nói: “Cậu đã xem sắp xếp môn thi đại hội thể thao chưa?”

Cô mờ mịt lắc đầu: “Chưa, không biết truyền đến nơi nào rồi.” Mỗi lớp có một bản sao lịch thi đấu hai ngày của đại hội thể thao, nhưng bản sao của lớp họ mới được phát thì đã bị mọi người cướp truyền tay nhau đọc, sau đó không biết rơi vào tay ai.

“Nhảy dây tập thể diễn ra vào lúc 9 giờ 30 phút sáng mai, bắt đầu từ lớp mười đến lớp mình có lẽ sẽ 10 giờ hơn.” Tiêu Lăng nhớ lại rồi nói, thấy Lục Ngô gật đầu, đáy mắt của cậu đột nhiên xẹt qua một sự tiếc nuối nhàn nhạt, mím môi lại nói tiếp: “Không may là… tính theo lịch trình thì lớp mười một thi chạy cự ly 1000m, cũng vào lúc đó.”

Lục Ngô ngẩn người, không kịp phản ứng: “Ừ?” Chuyện này… thì sao?

Ánh mắt cậu tối sầm, giọng nói trầm thấp vài phần, hờ hững nói, không rõ ý tứ: “Trùng lịch. Tớ phải thi chạy 1000m.”

Lúc này cô mới phản ứng lại, theo bản năng lẩm bẩm: “Vậy không thể đi xem cậu…” Nói xong cô mới đột nhiên giật mình, đưa tay bịt miệng, hoảng sợ nhìn ánh mắt cậu.

Ánh mắt cậu hơi nhíu lại, giống như cố tình lại dường như vô ý mà chậm rãi trả lời: “Đúng vậy, tớ cũng không đi xem các cậu được.”

Lục Ngô nghĩ, có lẽ bản thân có tật giật mình.

Bằng không sao cô lại cảm thấy câu nói của cậu thật vô tư, nghe hàm ý có chút ái muội nhỉ?

Giống như là cố tình nói cho cô biết, cậu không thể đi xem cô thi đấu.

“Ừ…” Đột nhiên nói cái gì cũng không tốt lắm, Lục Ngô tránh ánh mắt của cậu, ậm ờ lên tiếng.

Vẻ mặt ngượng ngùng của cô gái tựa như tia nắng ôn hòa lấp ló giữa những tán lá phong trong ngày thu mát mẻ, dịu dàng mềm mại, ấm áp được lòng người, ấm áp đến nỗi khiến trái tim người khác nóng bừng lên.

Tiêu Lăng nhìn thấy, cổ họng hơi căng chặt.

Là do mình trêu chọc, dù thế nào cũng phải chịu.

Cậu thầm thở dài trong lòng, vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Chắc là lớp 11 thi nhảy cao xong rồi tớ qua nhìn một chút. Cậu muốn đi cùng không?”

Lục Ngô vừa định đồng ý, khóe mắt lại liếc nhìn Dương Tuyết không biết từ khi nào đã dán đến góc tường, lời đến bên miệng lại ma xui quỷ khiến mà thay đổi: “Tớ… Không đi, tớ và Dương Tuyết đi xem các trận đấu khác…”

Lời vừa thốt ra, cô thấy vẻ mặt Dương Tuyết lập tức trở lên cực kỳ méo mó.

Lục Ngô: “…”

Mắt thấy bóng dáng Tiêu Lăng chìm vào trong đám đông, Dương Tuyết tức giận nắm lấy bả vai Lục Ngô lắc mạnh: “Lục Ngô, cậu nói cho tớ biết cậu có phải kẻ ngốc không cơ chứ?!”

“Cơ hội vừa rồi tốt biết bao?!”

“Nếu làm không ổn thì có lẽ hai người vẫn cứ tiếp tục độc thân mất!”

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

“Tớ bảo cậu lúc gần lúc xa, chứ đâu phải bảo xa cách như vậy.”

“A a a a, cậu muốn chọc tớ điên chết sao?”

Lục Ngô bị lắc đến nỗi giọng nói đứt đoạn, cô vô cùng tủi thân: “Cậu nói gì mà… lạt mềm… buộc chặt…”

Dương Tuyết sắp tức nổ phổi.

Ngày nay, trợ công mới là khó nhất.

Tức giận thì tức giận, cuối cùng hai người vẫn nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường, sau khi xem thi đấu xong cũng ôm hy vọng sẽ lại vô tình gặp Tiêu Lăng.

Hầu hết các môn thi đấu trong ngày đầu tiên là thi điền kinh, thi điền kinh chiếm tỉ lệ nhỏ, hơn nữa đều là vòng loại, vòng chung kết quan trọng và hầu hết cuộc thi đấu điền kinh đều diễn ra trong ngày thứ hai, mấy môn thi như đá cầu và nhảy dây tập thể ít mang lại sự thú vị nên chiếm ít thời gian hơn.

Dương Tuyết chỉ đăng ký môn đá cầu trong vòng một phút vào chiều ngày hôm sau, nên cô ấy cũng rất nhàn. Hai người đi dạo xung quanh, khi đi qua chỗ điểm danh, không ngờ lại vừa vặn nhìn thấy Tiêu Lăng dẫn theo vài vận động viên đến đăng ký.

Tinh thần Dương Tuyết tỉnh táo hẳn lên: “Tớ nói mà, ông trời không phụ lòng người. Hai cậu có duyên phận.”

Lục Ngô nhìn bóng dáng cao lớn mạnh mẽ, khóe miệng bởi lời Dương Tuyết nói mà ngại ngùng rồi lại vui vẻ cong lên.

Ước gì được nấy.

Làm sao có thể không vui cho được.

“Đi, đi qua chào hỏi.” Dương Tuyết kéo cô đi về phía trước vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại: “Ơ, chờ đã.” Sau đó lại tiếp tục kéo cô đến bóng cây bên cạnh, rướn cổ nhìn quanh chỗ điểm danh.

Lục Ngô nhìn chằm chằm, các vận động viên sau lưng Tiêu Lăng được các tình nguyện viên đưa tới địa điểm thi đấu, trừ điều đó ra thì không có gì bất thường.

Cô khó hiểu: “Sao vậy?”

“Cậu nhìn kỹ xem.” Dương Tuyết nói.

Cô nghe thấy vậy thì cẩn thận nhìn kĩ hơn, cuối cùng cũng biết Dương Tuyết bảo cô xem cái gì.

Hình như Tiêu Lăng bị gọi lại, đang đứng trước bàn cúi đầu nói gì đó, người ngồi sau bàn là một cô gái đang chống cằm, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng đang nói chuyện, khóe môi mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng.

Hô hấp của Lục Ngô lập tức căng thẳng.

Đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được chuyện gì xảy ra.

Từ góc độ của hai người, chỉ có thể nhìn thấy cằm Tiêu Lăng đang chuyển động. Biết cậu đang nói chuyện, nhưng vẻ mặt của cậu thế nào, hai người cũng không thấy rõ.

“Này, đi, chạy qua giết?” Dương Tuyết hất hàm đậm vẻ xã hội đen, trong mắt lộ ra tia sáng dữ tợn.

Lúc này, hình như Tiêu Lăng đã nói xong, cánh môi nữ sinh kia mấp máy bắt đầu nói chuyện, trên khuôn mặt mang nụ cười rạng rỡ.

Xán lạn đến mức khiến trái tim Lục Ngô nghẹn lại.

Có lẽ có Dương Tuyết đi cùng, đầu óc cô nóng lên, lấy hết can đảm, kéo Dương Tuyết đi đến chỗ điểm danh.

Miệng mím chặt, ánh mắt nặng nề, rất có khí thế như đi bắt gian.

Nếu không phải bị kéo, Dương Tuyết quả thực rất muốn vỗ tay tán thưởng.

Ngay lúc sắp đi đến bên cạnh Tiêu Lăng, bước chân Lục Ngô bỗng nhiên dừng lại.

Dương Tuyết đang bị kéo cũng vội vã dừng lại: “Sao vậy?”

“Hình như tớ, không có tư cách tức giận…” Lục Ngô buồn bã nói.

Nếu như vừa rồi cảm xúc dâng lên não, thì trên đường đi cô đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô như vậy thì khác gì Liễu Thiến?

Ý thức được điều này, Lục Ngô cảm thấy rất thất bại.

“…” Dương Tuyết oán hận thở dài, trực tiếp túm cô bước nhanh về phía trước: “Thật là trùng hợp, bạn học Tiêu Lăng.”

Lúc này, nữ sinh kia đã nói xong, Tiêu Lăng đang định nói gì đó thì bị gọi, cậu quay lại nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

Lục Ngô bị Dương Tuyết kéo tới, lúc đụng phải ánh mắt của cậu thì lập tức nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, lại có chút tủi thân, giống như… đang giận dỗi.

Lông mày Tiêu Lăng hơi nhíu lại một cách khó nhận thấy, vẻ mặt cũng bình thản không nhìn ra cảm xúc.

“Chờ chút.” Cậu nhìn và nói với hai người, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Lục Ngô.

“Ừ, không sao đâu, cậu cứ bận đi.” Dương Tuyết cười nói.

Nói là chờ, trên thực tế Tiêu Lăng cũng chỉ hờ hững nói với nữ sinh kia: “Xin lỗi cậu, việc này tớ không thể giúp cậu. Tớ khuyên cậu tốt nhất nên gặp thầy để hỏi ý kiến.” Dứt lời, dường như cậu không không phát hiện ra vẻ thất vọng và không cam lòng của nữ sinh kia, quay người đi đến trước mặt Lục Ngô và Dương Tuyết.

Dương Tuyết lùi về sau một bước: “Tớ về lớp tớ trước xem sao.” Cô ấy lại liếc nhìn Lục Ngô: “Nếu không cậu cứ ở đây đợi tớ, hoặc là đi xem thi đấu cùng Tiêu Lăng đi? Khi nào xong tớ sẽ gọi điện cho cậu.”

Nói xong cũng không đợi hai người kịp phản ứng mà đã quay đầu bỏ chạy.

Quả thực là cố tình đúng không?

Tiêu Lăng không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

Lục Ngô nhìn Dương Tuyết chạy xa, cảm giác được hơi thở mát lạnh phía sau hơi tới gần, trong lòng không khỏi bồn chồn, siết chặt góc áo không dám quay lại nhìn. Cái gì mà ghen hay ghét bỏ, lúc này cô đều quên sạch không còn chút nào.

Cậu đứng ở sau lưng cách cô hai bước, nhìn chăm chú vào đuôi ngựa mềm mại của cô, trầm giọng hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”

Cô ngập ngừng lẩm bẩm: “… Cũng không phải…”

Cậu im lặng mấy giây, cũng không lo lắng về vấn đề này nữa, ngược lại hỏi: “Vừa lúc tớ rảnh rỗi, bạn của cậu không có ở đây, cùng đi dạo chút nhé?”

Lúc này cô mới xoay người lại đối mặt với cậu, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu xong việc rồi à?”

“Có thể coi là vậy. Hạng mục tớ phụ trách chỉ đến đây thôi, nếu sau đó thầy Thẩm không tìm tớ nữa, cơ bản là tớ sẽ được nhàn rỗi.”

“À…”

“…” Tiêu Lăng mơ hồ khẽ thở dài: “Cùng đi chứ?”

Thấy Lục Ngô gật đầu, cậu nhấc chân đi về phía trước. Đi chưa được hai bước thì phát hiện người phía sau không có dấu hiệu đi theo, cậu quay đầu nhìn sang, gọi: “Lục Ngô?”

Lục Ngô rất thích nghe cậu gọi tên mình.

Cho dù lúc này trong lòng cô mang theo khúc mắc, nghe cậu thấp giọng gọi mình, trái tim cô vẫn căng tràn.

Mang theo vài phần chua xót và một chút ngọt ngào.

Cậu lại quay lại và lặng lẽ nhìn cô chăm chú.

“…Tớ không biết có phải hành động vô tình của mình khiến cậu cảm thấy mất hứng hay không.”

Trong không khí ồn ào náo nhiệt của đại hội thể thao, giọng nói của cậu mang vẻ trầm tĩnh đặc trưng, tựa như một làn gió mát.

“Nếu có điều gì đó khiến cậu mất hứng không vui, nhất định phải nói cho tớ biết.” Cậu nói.

“Tớ sẽ thay đổi.”

Tớ sẽ thay đổi.

Bốn chữ, từng chữ giống như cái chày gõ chuông trong tay người gõ, khi gõ vào chuông phát ra âm thanh giòn giã và rung động.

Đủ để đánh bại cô.

“Thay đổi?”

Cậu là một người ưu tú, hoàn hảo biết bao.

Làm gì có chỗ nào cần thay đổi.

Trái tim Lục Ngô mềm như một tầng mây mỏng trôi lơ lửng không ngừng trên bầu trời.

“Tớ không mất hứng với cậu.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Nhưng tâm trạng của cậu không tốt.” Lúc này cậu vẫn khăng khăng với vấn đề này.

“Không phải là với cậu…”

“Vậy là với ai?”

“…”

Tiêu Lăng thở dài như thể bị đánh bại, bất lực nói: “Lục Ngô, tớ rất quan tâm đến cảm nhận của cậu.”

Hô hấp của cô chậm lại.

“Giống như…”

Rất lâu sau vẫn không nghe thấy câu nói tiếp theo, Lục Ngô cắn môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn cậu.

Giống như gì?

Lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, bị cô gắt gao siết chặt.

Có cái gì đó sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô, đột nhiên nở nụ cười, giơ tay vén tóc bên tai cô: “Đi thôi, không đi xem thi đấu hả?”  Động tác của cậu vừa nhanh vừa nhẹ, nhanh đến mức cô còn chưa cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của cậu.

Lúc này cậu không đợi cô nói nữa mà xoay người đi trước, nhưng bước chân không lớn, hiển nhiên cậu vẫn đang đợi cô.

Cậu bước vào trong ánh nắng mặt trời, Lục Ngô nhìn thấy đôi tai trắng nõn của cậu ửng hồng.