“Nhưng, nếu như cậu ấy cũng thích cậu thì sao?” Mạnh Tiêm Lâm nhô đầu ra, nhìn lên phía cô.
Lục Ngô ngẩn ra: “Tớ… Tớ không nghĩ tới chuyện này.”
Mạnh Tiêm Lâm đột nhiên cười, nói: “Có lẽ cậu nên ngẫm lại. Trên đời này có rất nhiều chuyện không ngờ tới.”
Lục Ngô yên lặng.
Điện thoại di động của cô lúc này vang lên một tiếng, là tin nhắn từ Tiêu Lăng——
“Thế nào, khá hơn chưa?”
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai đến: “Phương Quyền sắp khóc rồi.”
Mạnh Tiêm Lâm tự nhiên cũng thấy được, bỗng bật cười: “Phương Quyền hẳn là đồ ngốc.”
Thấy tâm trạng của cô ấy đã chuyển biến tốt đẹp, Lục Ngô do dự hỏi: “Vậy cậu với cậu ấy…”
Cô ấy lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tớ nghĩ cậu ấy hẳn là nên hiểu.”
Nhưng Lục Ngô không hiểu.
Bữa tiệc sinh nhật nhỏ với quy mô bốn người cuối cùng cũng kết thúc trong một bầu không khí vô cùng ôn hòa nhưng cũng hết sức kỳ lạ. Sau khi hai người ra khỏi phòng, Mạnh Tiêm Lâm với Phương Quyền như là đã hẹn trước, đều im lặng không đề cập tới chuyện bánh gato bất ngờ. Hình thức chung đụng không khác gì ngày thường, điều này khiến Lục Ngô rất khó hiểu, nhưng Tiêu Lăng lại không nói gì thêm.
Cho đến khi đi ra khỏi nhà Mạnh Tiêm Lâm, Phương Quyền giống như quả bóng cao su xì hơi, bờ vai lập tức rủ xuống, uể oải, không có tinh thần.
Lục Ngô muốn nói gì đó, Tiêu Lăng nhẹ nhàng ngăn cô lại, khẽ lắc đầu.
Cô đành không hỏi.
“Lão Tiêu, cậu đưa em gái Ngô trở về đi, tớ đi trước…” Phương Quyền có phần cam chịu, vò lung tung bộ tóc của mình, nói với Tiêu Lăng.
“Ừ. Có vấn đề gì hãy gọi điện thoại cho tớ.” Tiêu Lăng dùng tay vỗ vỗ ở trên vai cậu ta.
Phương Quyền sải bước rất dài, nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Nhà của Lục Ngô ở hướng ngược lại với nhà của Phương Quyền. Tiêu Lăng nhìn thấy Phương Quyền đã đi xa, mới quay đầu nhìn Lục Ngô: “Đi thôi.”
Cậu ngược hướng với ánh sáng, đôi mắt trong veo cũng ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ lắm. Nhưng Lục Ngô vẫn có thể cảm nhận ánh mắt như gió thoảng của cậu, hờ hững, lại chứa đựng một chút độ ấm.
Đầu tháng mười, bầu trời càng ngày càng tối sớm hơn lúc trước. Bây giờ chỉ vừa mới hơn bảy giờ tối, bầu trời đã đen kịt tựa như đêm khuya. Trên đường ngoại thành, cả người và xe đều rất thưa thớt. Tiểu khu cách trạm xe buýt một đoạn, hai người sóng vai đi cùng nhau, nhất thời không nói chuyện.
Kỳ diệu chính là, dưới bầu không khí yên tĩnh này, Lục Ngô không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại bầu không khí vùng ngoại thành vào buổi tối rất trong lành và mát mẻ, sự ngột ngạt trong lòng lập tức tốt hơn rất nhiều.
Cô vừa nhìn ngắm vừa đi bên lề đường, mắt nhìn Tiêu Lăng ở phía trước, không nhịn được mà hỏi cậu: “Mạnh Tiêm Lâm và Phương Quyền, các cậu ấy sẽ ra sao nhỉ?”
Cậu hơi trầm ngâm, trả lời cô: “Sẽ giống như vừa rồi.”
Nghĩ đến phương thức ở chung không hề khác thường vừa rồi giữa hai người kia, cô nghi ngờ: “Tối nay xảy ra chuyện như vậy, thật sự không có ảnh hưởng gì à?”
“Vậy phải xem là ai.” Cậu chậm rãi trả lời, giọng nói trầm thấp mang theo sự trong trẻo của thiếu niên ở trong gió đêm lại càng dễ nghe. “Mặc dù cả hai người đó đều thích đối phương, nhưng cách chung đụng cũng có sự khác biệt.”
Nghe thấy chữ “thích” từ miệng cậu, tim Lục Ngô đập một cách nhanh chóng.
Cậu lại tiếp tục nói: “Nếu như là tớ—”
Lục Ngô căng thẳng, ngẩng đầu nhìn cậu, giọng cũng hồi hộp theo: “Cái gì?”
Cậu đột nhiên chìa tay ngăn cô lại, hơi cau mày: “Nhìn đường.”
Con đường trước mặt Lục Ngô có một khối nhô lên, nếu không phải vừa nãy Tiêu Lăng ngăn cản cô, bước chân tiếp theo của cô sẽ vấp phải.
Gián đoạn này khiến chủ đề câu chuyện lập tức dừng lại. Cô rất muốn hỏi vế sau của câu “nếu như” mà cậu nói là gì, nhưng dường như cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt.
Cô hơi thất vọng.
Chắc do câu nói “Có lẽ cậu nên ngẫm lại” kia của Mạnh Tiêm Lâm luôn xuất hiện ở trong lòng cô, tạo ra một chút gợn sóng.
“Có thể là vừa rồi tớ đã nghĩ nhiều.” Ai ngờ người bên cạnh lại nhẹ nhàng nói ra: “Có lẽ tớ, ngay cả việc mình nên làm thế nào cũng không biết.”
Lục Ngô nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến những lời nói trên đường đi của Tiêu Lăng, làm thế nào cũng không ngủ được. Cô không thể ngừng suy đoán ý tứ trong lời nói của cậu—— “Không biết”, là chứng minh cậu ấy đã có người mình thích, hay là không có?
Vấn đề này quấy nhiễu khiến cơn buồn ngủ của cô tan biến.
Cô nằm nghiêng, điện thoại trong tay cứ một lúc lại bị mở sáng lên, một lúc sau lại bị ấn tắt.
Tay nắm của cách cửa truyền đến tiếng động rất nhẹ. Lục Ngô trong nháy mắt phản ứng lại, nhét điện thoại dưới gối, sau đó nhắm mắt lại.
Ánh sáng từ ngoài cửa truyền vào, qua vài giây sau lại biến mất, cánh cửa truyền đến tiếng nhẹ nhàng đóng cửa.
Đây là chuyện từ sau khi mua điện thoại di động, mỗi đêm bố mẹ đều đến kiểm tra theo thường lệ. Hai người chỉ sợ ban đêm Lục Ngô thức khuya chơi điện thoại, ảnh hưởng đến thị lực còn chậm trễ việc học. Mấy ngày hôm trước bọn họ còn đi vào trong phòng xem, nhưng hôm nay có lẽ nghĩ đến việc Lục Ngô ra ngoài chơi đùa đã mệt mỏi, cho nên cũng chỉ đứng ở cửa nhìn một chút, không đi vào.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi xác định bố mẹ sẽ không kiểm tra bất ngờ thêm lần nữa, cô lại sờ soạng dưới gối lấy điện thoại ra.
Màn hình sáng lên, có một tin nhắn vừa mới gửi lại đây.
“Tớ gửi số Q cho cậu rồi, cậu add tớ đi, tớ thêm cậu vào nhóm lớp. Về sau trong lớp có chuyện gì cũng tiện thông báo cho cậu.” Là của Tiêu Lăng gửi.
Bên trên là một chuỗi số Q mà cậu gửi tới.
Cô tìm kiếm theo dãy số này, gửi lời mời kết bạn, đối phương đồng ý ngay.
Nhìn vào cửa sổ trò chuyện trống không, Lục Ngô nhất thời có chút thấp thỏm không yên.
“Lục Ngô?” Bên kia chủ động gửi một tin nhắn tới.
“Là tớ.”
“Được, chờ một chút.”
Cho dù có ở trên Internet, cậu nói chuyện cũng rất ngắn gọn.
Lục Ngô trở mình nằm sấp trên giường, cằm chống lên gối đầu mềm mại, cầm điện thoại, hai mắt híp lại vui vẻ.
Cô nghe nói rất nhiều người khi online và ngoài đời có tính cách rất khác nhau. Không biết lúc cậu dùng điện thoại để trò chuyện thì biểu cảm sẽ thế nào?
Liệu vẻ mặt có nhu hòa hơn rất nhiều không? Hay vẫn lạnh lùng và thờ ơ giống như thường ngày?
Cô nghĩ, khóe môi nhếch lên, lộ ra vài phần ngốc nghếch.
Rất nhanh, hệ thống nhắc nhở cô được mời vào nhóm lớp. Cô vội vàng bấm đồng ý. Lúc này đã là 9h40, rất nhiều người còn chưa ngủ, thấy người mới vào nhóm thì trở nên nhộn nhịp.
“Ai đây nhỉ?”
“Lớp chúng ta sao?”
“Lớp trưởng thêm vào thì chắc là đúng rồi.”
“Trong lớp chúng ta còn khá nhiều người chưa tham gia nhóm, đây là ai ta?”
…
Tin nhắn trôi rất nhanh, tốc độ tay của Lục Ngô không nhanh bằng bọn họ, chậm chạp gõ xong một câu.
“Xin chào mọi người, tớ là Lục Ngô.” Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc hình mặt cười cực đơn giản.
Tin nhắn ngừng một chút, sau đó lập tức lại bắt đầy tràn đầy màn hình.
“Đại biểu Lục!”
“Wow, hoan nghênh đại biểu Lục!”
“@Coi tôi không tồn tại là được, anh Thẩm, mau nhìn, gián điệp của anh đến rồi nè.”
…
Lục Ngô bấm vào các thành viên trong nhóm, mới phát hiện ra Thẩm Hoa cũng ở trong nhóm, kèm theo danh hiệu quản trị viên màu xanh nhạt.
Trưởng nhóm đương nhiên là Tiêu Lăng – người lập nhóm với tư cách lớp trưởng.
Sau khi được tag, cuối cùng Thẩm Hoa cũng nổi lên: “Lục Ngô, em mới mua điện thoại hả?”
Cô kính cẩn gõ chữ trả lời: “Vâng ạ, em mới vừa mua điện thoại. Chào thầy Thẩm ạ.”
“Tốt, ngoan. Các anh chị đừng ngủ muộn quá, để thầy túm được người nào lên lớp còn chơi thì chiếc điện thoại đó sẽ thuộc về thầy.”
Trong nhóm lớp vô cùng náo nhiệt, Lục Ngô thấy vậy cũng không khỏi vui vẻ.
Đột nhiên một tin nhắn hiện lên ở đầu cửa sổ.
“Cho cậu làm quản trị viên nhé?” Tiêu Lăng hỏi.
“Không cần đâu, chẳng phải có Liễu Thiến với lớp phó quản lý rồi à?” Cô được chiều mà sợ hãi gõ chữ: “Thầy Thẩm cũng vậy, chưa thấy đại biểu môn nào làm quản trị viên cả…”
“Không sao, cậu là thủ lĩnh đại biểu môn.”
“Thủ lĩnh đại biểu môn” bị chọc cười.
Cô không khỏi tò mò: “Cậu có thực sự là Tiêu Lăng mà tớ biết không vậy? Sao có cảm giác không giống với mọi khi.”
“Cậu cũng thế.” Cậu nhanh chóng trả lời: “Cởi mở như một Lục Ngô giả.”
Lục Ngô vùi mặt vào bên trong gối đầu, hai má nóng bừng, khóe miệng cười đến mang tai.
Được người mình thích khen ngợi…
Vui vẻ đến mức muốn hét lên, sau đó lăn lộn điên cuồng.
Tính cách trên internet với ngoài đời không quá giống nhau, khiến cho Lục Ngô cảm thấy lúc này người vốn lạnh lùng xa cách đã gần gũi hơn một chút, nói chuyện cũng mạnh dạn lên nhiều: “Cậu mới là giả, tớ ngày thường cũng đâu có trầm lặng đâu.”
“Nói quá ít, lúc nói chuyện với mọi người cũng rất nhỏ nhẹ.”
“Tính cách như vậy, tớ có cách nào đâu…”
“Tính cách cũng có thể thay đổi được.”
“… Còn nói tớ, cậu cũng ít nói mà.”
Sau khi lời này được gửi đi, Tiêu Lăng không tiếp tục trả lời một cách nhanh chóng nữa.
Lục Ngô thanh tỉnh chút, nhìn quá trình trò chuyện với cậu, lập tức căng thẳng.
“Xin lỗi cậu, cậu giận hả…?”
Dòng chữ còn chưa được gửi đi, bên kia cuối cùng cũng trả lời lại: “Cậu không nói lời nào… tớ biết nói gì?”
Ngón trỏ dừng lại trước nút gửi, mắt cô dán vào dòng tin nhắn kia. Cô chợt ngồi bật dậy, ôm gối vào lòng, hơi sững sờ.
Tiếng nhịp tim đập trong đêm tối tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.
Cô kiềm chế bản thân không nên nghĩ ngợi lung tung, xóa dòng chữ đã gõ đi, lại gõ một dòng mới. Nhưng một lần nữa vừa gõ xong còn chưa gửi đi thì cậu đã gửi một tin nhắn tới——
“Phương Quyền hay trò chuyện với Mạnh Tiêm Lâm nhất. Hai cậu ấy trò chuyện với nhau, cậu nghĩ tớ có thể tìm ai?”
Đầu của cô khẽ chống lên gối.
Hóa ra là… ý như vậy.
Cô còn tưởng rằng…
Lắc đầu, Lục Ngô quăng ý tưởng bong bóng màu hồng đầy nguy hiểm trong đầu ra ngoài. Lần thứ hai xóa dòng chữ, cô gõ lại một lần nữa.
“Nào có, rõ ràng là ba chúng tớ trò chuyện, một mình cậu im lìm ngồi ở bàn trước, không để ý tới ai.”
“Được rồi, là tớ sai, lần sau sẽ tham gia với các cậu.”
Lục Ngô vừa cười vừa ngồi dậy, nhìn thời gian ở góc trên bên phải, gõ chữ: “Không còn sớm nữa, tớ đi ngủ đây.”
“Ừ, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Tắt điện thoại, Lục Ngô lại càng không buồn ngủ.
Cô ôm chiếc chăn bông mỏng, trong đầu chỉ nghĩ đến cuộc trò chuyện qua lại giữa hai người, sau đó híp mắt cười ngọt ngào.
Hôm nay, dường như được biết một Tiêu Lăng hoàn toàn khác.
Cô nghĩ, chỉ cảm thấy niềm vui sướng mới lạ này khiến người cô lâng lâng.
Rất muốn gặp cậu.
Kỳ nghỉ mau kết thúc đi.
Sau khi đối phương nói chúc ngủ ngon, Tiêu Lăng đặt điện thoại xuống, trên mặt là một nụ cười dịu dàng mà chính cậu cũng không phát hiện ra.
Thích.
Rốt cuộc là cảm giác gì?
Cậu nheo mắt, ngón trỏ gõ nhẹ vào màn hình điện thoại từng cái một.
Nếu ai đó có thể nói cho cậu biết thì tốt.