*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ảnh sưu tầm
Sở Tĩnh nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày, Kim Tắc Thái chỉ cần có thời gian rảnh thì sẽ đến làm bạn với cậu. Bởi vì cùng ở chung với A Ken, Kim Tắc Thái ra vào đều bị A Ken nhìn thấy, Sở Tĩnh cảm thấy rất mắc cỡ.
“Anh ngày nào cũng chạy tới đây như vậy…”
“Thế thì em chuyển đến ở cùng anh đi…., như vậy anh sẽ không cần phải chạy qua chạy lại hai nơi nữa.” Kim Tắc Thái hào phóng cười nói.
“Em…”
Sở Tĩnh do dự. Tuy rằng trước kia bọn họ đã từng ở chung một khoảng thời gian, nhưng trong cuộc sống lại không có nhiều điểm chung. Có thể hòa hợp với nhau được sao? Sở Tĩnh lo lắng cậu sẽ làm không tốt. Nhìn vào bản thân tay chân vụng về cái gì cũng không biết, nhìn sang đại luật sư lên được phòng khách xuống được phòng bếp, Sở Tĩnh cúi đầu.
Kim Tắc Thái hiểu được do dự của Sở Tĩnh, anh cũng không gấp gáp. Tâm ý của nhau đôi bên đều đã sáng tỏ, dọn vào sống chung một chỗ chỉ là vấn đề thời gian. Vuốt vuốt tóc Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái nói với cậu: “Anh đến, là vì muốn có thêm thời gian ở bên cạnh em, để em hiểu rõ anh hơn, mà anh cũng muốn hiểu rõ em hơn. Yên tâm, anh cho em thời gian.”
Kim Tắc Thái thật sự làm như lời anh nói, tận lực tranh thủ thời gian ở bên cạnh Sở Tĩnh. Anh cố gắng kể cho Sở Tĩnh nghe về quá khứ, hiện tại của anh; giới thiệu cho cậu vòng xã giao cùng bạn bè của anh, hy vọng có thể khiến cho Sở Tĩnh biết về anh nhiều hơn. Kim Tắc Thái biết chắc, với cá tính của Sở Tĩnh, tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi.
Kim Tắc Thái sau khi tan làm sẽ đi mua thức ăn, rồi lái xe đến chỗ Sở Tĩnh nấu cơm tối cho cậu. Lần đầu tiên Kim Tắc Thái trổ tài nấu nướng trong nhà bếp của A Ken, Sở Tĩnh cảm thấy hết sức ngượng ngùng, thái độ của A Ken so với Sở Tĩnh còn hào phóng hơn, vui vẻ ngồi xuống chờ bữa tối dọn lên bàn.
Nhìn Kim Tắc Thái cao lớn ở trong phòng bếp nho nhỏ một mình rửa, thái, nấu… động tác tay vô cùng thuần thục, A Ken nhịn không được kéo kéo Sở Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Này, người đàn ông của cậu đúng là mười môn phối hợp*….”
* Mười môn phối hợp: là một môn thể thao kết hợp trong điền kinh bao gồm mười nội dung điền kinh (4 môn chạy, 3 môn ném, và 3 môn nhảy), thi đấu trên sân điền kinh tiêu chuẩn. Mười môn phối hợp là bộ môn thi đấu dành cho vận động viên nam, vận động viên nữ thường thi đấu ở bộ môn Bảy môn phối hợp.
“Hả?”
A Ken lặng lẽ giơ một ngón tay, “Cậu xem, vào được phòng bếp, ra được phòng khách, đại luật sư, quản lý cấp cao của công ty tài chính, nhân phẩm tốt, tướng mạo tốt. Cậu là đi rải cái hoa đào hoa gì, hử?”
Nghe A Ken bảo cậu đi rải hoa đào, Sở Tĩnh nhịn không được bật cười, “Không có!”
“Là An Nhiên giới thiệu hai người với nhau à?”
Sở Tĩnh lắc đầu, “Không phải, là quen nhau ở trên đường.”
“Trên đường!” A Ken tất nhiên là không mấy tin tưởng, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi thêm.
Kim Tắc Thái dọn từng món ăn lên bàn, rồi gọi Sở Tĩnh đến xới cơm. Sau khi ăn xong cơm tối là đến thời gian Sở Tĩnh đi làm, anh lại đưa Sở Tĩnh đến hộp đêm.
Quản lý đưa mắt nhìn xe của Kim Tắc Thái chạy đi, hỏi Sở Tĩnh: “Thế nào hả? Đã ở chung rồi? Người đàn ông của cậu biểu hiện thế nào? Nói một chút đi.” Nói xong y đụng đụng Sở Tĩnh, vui vẻ dí dỏm nhìn cậu.
Sở Tĩnh “bùm” một phát đỏ bừng mặt, vội vàng phủ nhận: “…. Còn chưa có.”
“Cái gì? Còn chưa có! Vậy bây giờ cậu ở chỗ nào?” Quản lý hét to.
“Tôi với một người bạn thuê nhà ở chung!”
Quản lý trừng lớn mắt, “Trời đất! Cậu bây giờ còn đang sống chung với người đàn ông khác!”
Sở Tĩnh nghe xong, cho rằng quản lý hiểu nhầm quan hệ của cậu và A Ken, vội nói: “Chúng tôi là bạn bè!”
“Bạn của cậu không phải là đàn ông à?”
Nghe quản lý nói như vậy, Sở Tĩnh im lặng.
“Hừ, người đàn ông của cậu đúng là rộng lượng, cho cậu ở bên ngoài, tin tưởng cậu như vậy. Nói cho cậu biết, không được phép trèo tường, nếu không thì ngay cả tôi cũng không tha thứ cho cậu. Còn nữa, phải nhắc nhở cậu, đàn ông tốt như vậy cậu không giữ cho chặt, người khác cướp mất thì đừng có khóc, hừ, khóc tôi cũng sẽ không an ủi cậu đâu.” Quản lý nói xong phủi tay rời đi.
****
Kim Tắc Thái làm đúng như lời anh nói, cố gắng tranh thủ ở bên Sở Tĩnh nhiều nhất có thể, anh hy vọng thời gian ở bên nhau nhiều hơn, Sở Tĩnh và anh có thể ngày càng thân thiết, hiểu rõ nhau hơn. Kim Tắc Thái nói với Sở Tĩnh, anh hy vọng hai người có thể hẹn hò nhiều hơn, gặp mặt nhiều hơn.
“Có thời gian rảnh, có thể đến chỗ anh ngồi chơi, hoặc là chúng ta cùng đi dạo phố, xem phim, em có thích chơi cái gì, anh sẽ đi cùng em.”
Sở Tĩnh ngượng ngùng đồng ý.
Sau khi chính thức kết giao, Kim Tắc Thái nói cho Sở Tĩnh biết chuyện anh đã làm quen với bạn bè bên cạnh cậu. Hiểu được Kim Tắc Thái làm vậy cũng chỉ là vì quan tâm cậu, nên Sở Tĩnh cũng không để ý.
“Hèn chi lần đầu tiên anh đưa em đến chỗ A Ken, cũng không cần hỏi em đường đi như thế nào.” Sở Tĩnh nhớ tới chuyện cũ.
“Cậu ấy nói với anh phòng thuê trước kia vừa nhỏ lại vừa đắt, nên anh giúp cậu ấy để ý một chút.”
Sở Tĩnh nắm tay Kim Tắc Thái, vô cùng chân thành cảm ơn anh, “Cám ơn anh vì đã quan tâm bạn bè của em như vậy.”
Kim Tắc Thái vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Sở Tĩnh, cười nói: “Bạn của em cũng chính là bạn của anh. Sau này không cho phép nói những lời khách sáo như vậy.”
Sở Tĩnh những lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến nhà Kim Tắc Thái, giúp anh chăm sóc cây cảnh, làm những công việc nhà đơn giản. Để có thể mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, Sở Tĩnh đã nghĩ tới cả phương thức “Đưa cơm”, nhưng cậu lại không rành nấu nướng, vậy nên buổi trưa nào cậu cũng mua đủ loại thức ăn ngoài, đưa đến văn phòng luật sư của Kim Tắc Thái. Hai người cùng ăn cơm trưa, uống trà, sau đó Sở Tĩnh sẽ rời đi. Đến buổi chiều, Kim Tắc Thái tan làm sẽ đến chỗ Sở Tĩnh ở, nấu cơm tối cho cậu.
Vào ngày nghỉ, hai người sẽ cùng nhau hẹn hò. Kim Tắc Thái đưa Sở Tĩnh đi bơi, đi chơi, leo núi, nghe hòa nhạc, tham dự triển lãm đồ sứ…. Những địa điểm hẹn hò Kim Tắc Thái sắp xếp đều có khả năng hấp dẫn Sở Tĩnh, không những khiến Sở Tĩnh yêu thích mà cậu còn sẵn sàng tham gia.
Thời gian ở bên nhau càng lâu, Sở Tĩnh càng ngày càng đón nhận Kim Tắc Thái, đã chấp nhận người này tiến vào cuộc sống của cậu, tiến vào trái tim cậu. Một người trước giờ vẫn luôn cô độc, không dám tin tưởng người khác, một khi đã tìm được bạn đồng hành có thể thật lòng thật dạ tin tưởng, thì sẽ càng ngày càng bịn rịn, vô cùng lưu luyến, sẽ tuyệt đối không muốn xa rời người đó. Sở Tĩnh giống như một con mèo nhỏ được thuần hóa, theo sát Kim Tắc Thái không rời. Bọn họ hầu như ngày nào cũng gặp mặt, nếu một ngày không nhìn thấy Kim Tắc Thái, không thể nói chuyện với anh, Sở Tĩnh sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Sau khi đã thân mật đến một trình độ nhất định, Kim Tắc Thái cười hỏi Sở Tĩnh: “Khi nào thì em mới giới thiệu anh với bạn của em đây?”
Sở Tĩnh biết, người bạn trong lời Kim Tắc Thái chính là chỉ Doãn An Nhiên, cậu vẫn chưa nói với Doãn An Nhiên chuyện cậu và Kim Tắc Thái hẹn hò. Trở thành người yêu với bạn thân của người yêu của bạn thân, chuyện này Sở Tĩnh không biết nên giải thích với Doãn An Nhiên như thế nào.
Thấy Sở Tĩnh nhíu mày không nói, Kim Tắc Thái biết cậu đang nghĩ cái gì, cười nói: “Không cần nghĩ quá nhiều, mọi chuyện rất đơn giản.”
Đơn giản? Sở Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái cười nói: “Vốn dĩ chính là đơn giản. Em yêu anh, anh yêu em, cái này thì có gì phức tạp đâu?”
Sở Tĩnh nghe xong, buồn cười, muốn cười lại cảm thấy xấu hổ vội vàng cúi đầu xuống.
“Haizz, em đứa nhỏ này, tâm tư quá nặng. Rất nhiều chuyện không cần phải quan tâm người khác nghĩ như thế nào. An Nhiên đối xử với em tốt như vậy, thấy em yêu đương cậu ấy sẽ vui mừng cho em. Với lại, còn có cái gì anh không thể làm cho em sao?”
Sở Tĩnh nghe Kim Tắc Thái khoe khoang, liếc anh một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, “Em không thèm tranh cãi với anh chuyện này”, sau đó lại cúi đầu xuống.
Kim Tắc Thái choàng tay qua vai Sở Tĩnh, cười nói: “Chậc, mới vừa rồi anh còn đang suy nghĩ nên đi đâu ăn tối, bây giờ thì có điểm đến rồi, hì hì.”
Nhìn thấy Kim Tắc Thái dẫn theo Sở Tĩnh cùng nhau đến chơi, Chu Minh Nghĩa – người ra mở cửa – trao đổi ánh mắt ngầm hiểu với Kim Tắc Thái, sau đó để cho khách đi vào phòng khách.
Vừa nhìn thấy Doãn An Nhiên, Sở Tĩnh ngượng ngùng, cúi đầu xuống không nói lời nào, Chu Minh Nghĩa nhìn tình huống trước mắt, nói: “Đi thôi, Tắc Thái. Vào phòng bếp làm trợ thủ cho tôi. An Nhiên, em với Tiểu Tĩnh xem ti vi nói chuyện phiếm đi.”
Sau khi Chu Minh Nghĩa và Kim Tắc Thái đi vào phòng bếp, Sở Tĩnh lại càng thêm bối rối, ngay vào lúc cậu đang không biết làm sao, Doãn An Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, choàng tay qua vai Sở Tĩnh, ở bên tai cậu hỏi: “Này, là từ lúc nào vậy?”
“Cái gì…. lúc nào?”
“Đừng giả ngốc!” Doãn An Nhiên dùng ngón tay chọc chọc má Sở Tĩnh, cười xấu xa hỏi, “Cậu với Kim đại ca từ lúc nào thì ở bên nhau? Tôi vừa rồi nhìn thấy hai người tay trong tay. Hửm, thế mà còn gạt tôi, hừ hừ!”
Sở Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: “….. Được một khoảng thời gian rồi.”
“Ồ!” Doãn An Nhiên làm vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại cười xấu xa truy hỏi: “Là cái lần tôi dẫn cậu đến văn phòng của Kim đại ca, sau đó hai người vừa gặp đã yêu sao?”
Sở Tĩnh lắc đầu, “Không phải!”
Doãn An Nhiên kinh ngạc, “Hở, không phải?”
“Chúng tôi, chúng tôi đã gặp nhau từ trước, hai lần.”
Doãn An Nhiên tỏ vẻ bất mãn nói, “Này, Tiểu Tĩnh, cậu giấu giếm tôi lâu như vậy!”
Sở Tĩnh tưởng Doãn An Nhiên tức giận, vội vàng giải thích: “Không, không phải, tôi không có giấu anh. Lúc mới đầu tôi cũng không biết người đó chính là anh ấy, tôi ngay cả tên của anh ấy cũng không biết. Là sau đó, sau đó anh dẫn tôi đến văn phòng luật sư, tôi mới biết đó là anh ấy.”
“Sau đó liền rơi vào bể tình?” Doãn An Nhiên cười hì hì hỏi.
Sở Tĩnh bị chọc cho thẹn thùng, cũng không biết nên nói cái gì đành ngậm chặt miệng.
Doãn An Nhiên cười nói: “Kim đại ca là người rất tốt, là bạn thân nhất của Chu Minh Nghĩa. Tôi nhìn thấy cậu với Kim đại ca ở bên nhau, tôi thật sự rất vui mừng….”
Sở Tĩnh ngước mắt nhìn Doãn An Nhiên, “Chuyện đó,….. anh không phiền chứ?”
Doãn An Nhiên kinh ngạc, “Hở, tại sao lại phải phiền. Yêu đương chính là chuyện của hai người các cậu. Ai da, tôi là bạn của cậu chứ không phải cha mẹ cậu. Chỉ cần cậu vui vẻ là được rồi.”
Nghe Doãn An Nhiên nói, Sở Tĩnh yên tâm. Đúng vậy, tất cả bạn bè đều chúc phúc, chỉ cần người trong cuộc vui vẻ là được rồi.
Hai người ở trong bếp vừa nấu cơm vừa nói chuyện phiếm. Chu Minh Nghĩa hỏi, “Đây coi như là công khai hả?”
“Đúng vậy.” Kim Tắc Thái đắc ý cười nói, “Tôi ấy à, hiện tại chính là đàn ông đã có gia đình.”
Nghĩ đến tính cách của Sở Tĩnh, Chu Minh Nghĩa nói: “Tiểu Tĩnh bây giờ có lẽ đang ở trước mặt An Nhiên thẹn thùng.”
Kim Tắc Thái cười cười, “Chỉ cần bọn họ đừng có ôm ôm ấp ấp là được rồi.”
Chu Minh Nghĩa cười phá lên: “Cậu ấy….. thiệt tình!”
Chu Minh Nghĩa lại hỏi: “Khi nào thì cậu với Tiểu Tĩnh mời chúng tôi ăn cơm? Tắc Thái, cậu phải cảm ơn tôi mới được.”
Kim Tắc Thái vừa định đồng ý, lại lộ ra biểu tình sầu não, “Tiểu Tĩnh còn chưa có chuyển đến ở cùng tôi!”
Chu Minh Nghĩa nghe xong lắc đầu, “Chậc, cậu mà thiếu cách à?”
“Chuyện này miễn cưỡng không tốt.”
Chu Minh Nghĩa nghiêng người nhìn Kim Tắc Thái, “Cường công* không được, còn có dùng trí; dùng trí không thành, còn có sắc dụ. Cậu khi nào thì trở nên vô dụng như vậy?”
* Cường công chính là dùng sức đó!!!! ???
Kim Tắc Thái xua tay, “Biến đi, không cần cậu quan tâm.”
Chu Minh Nghĩa cười híp mắt: “Đương nhiên là tôi mặc kệ. Tự cậu nghĩ cách đi.”
Sau khi rời khỏi Chu gia, Kim Tắc Thái cũng không vội vàng về nhà, anh đưa Sở Tĩnh đến vịnh biển chỗ sườn dốc trên đường Trữ Tĩnh tản bộ. Trên bầu trời đen sao giăng lấp lánh, trăng khuyết lưỡi liềm, hai người nghe tiếng sóng biển, chậm rãi bước trên bờ cát.
“Chỗ này thật đẹp!” Sở Tĩnh nhìn mặt biển dưới ánh trăng.
“Thích thì có thể thường xuyên đến. Nhìn biển rộng mênh mông, tâm tình con người cũng có thể sảng khoái.”
Sở Tĩnh nắm chặt tay Kim Tắc Thái. Bây giờ, cậu đã không còn cô đơn nữa.
“Ngày nghỉ kế tiếp, chúng ta ra biển câu cá nhé!” Kim Tắc Thái hỏi.
“Được.” Sở Tĩnh vẫn còn nhớ Chu Minh Nghĩa từng nói, vận động mà Kim Tắc Thái thích nhất chính là câu cá, cậu rất sẵn lòng đi cùng Kim Tắc Thái.
“Quay về đi.” Kim Tắc Thái nói.
Hai người tay trong tay, sánh vai bước bên nhau dưới ánh trăng.
Đến ngày nghỉ tiếp theo, Kim Tắc Thái chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cần thiết, sau đó dẫn theo Sở Tĩnh cùng đến bến tàu, lên thuyền, giương buồm ra khơi.
“Em muốn học không? Câu cá rất đơn giản.” Kim Tắc Thái hỏi Sở Tĩnh.
Sở Tĩnh rất sẵn lòng tham gia, “Muốn!” Sau đó cậu còn nói thêm: “Có điều, chỉ sợ em cái gì cũng không câu được.”
“Làm sao lại không có tự tin như vậy, học với anh nhất định có thể câu được cá lớn!”
Kim Tắc Thái dạy cho Sở Tĩnh các thao tác cần thiết, sau đó hai người ngồi song song cạnh nhau trên mạn thuyền chờ cá cắn câu.
Gió biển thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời rực rỡ, hít lấy vị mặn trong không khí, nghe tiếng hải âu kêu, Sở Tĩnh ngồi bên cạnh Kim Tắc Thái, cảm thấy rất mãn nguyện.
Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh tay cầm cần câu vẻ mặt nghiêm túc, cười nói: “Tiểu Tĩnh, em là người đầu tiên có thể an tĩnh ngồi bên cạnh anh cùng anh câu cá như vậy.”
“Trước đây không có ai sao?” Sở Tĩnh nhớ Chu Minh Nghĩa đã nói, Kim Tắc Thái trước kia từng có người yêu.
“Không có.” Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười nói: “Không ai có thể yên tĩnh giống như em cả. Em mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng lại có một tính cách chín chắn, không nói nhiều, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng. Thà rằng tự mình nghĩ, tự mình nghiền ngẫm, thậm chí tự mình phiền não, cũng không bằng lòng nói với người khác. Có một số người xem việc thổ lộ tất cả với người khác là một loại phát tiết, là cách để giảm bớt áp lực. Còn em thì không.”
Sở Tĩnh biết, Kim Tắc Thái là thật sự hiểu cậu.
“Thật ra, em có tâm sự có thể nói cho anh biết. Những điều không thể nói với người khác cũng có thể nói với anh.”
“Vì sao?”
“Cái này còn phải hỏi nữa?”
Sở Tĩnh lườm Kim Tắc Thái một cái, cặp mắt hoa đào đen bóng sáng ngời, lúc liếc nhìn sóng mắt lưu chuyển, như đang trêu tức lẫn khiêu khích, còn mang theo cảm giác giống như làm nũng, Kim Tắc Thái nhìn thấy lòng cứ như mặt biển, nhộn nhạo không thôi.
“Vì sao lại nói như vậy, em không hiểu.” Sở Tĩnh hỏi.
“Bởi vì anh hiện tại đã không còn giống với lúc trước.” Kim Tắc Thái cười nói.
Sở Tĩnh đã biết không giống Kim Tắc Thái nói là cái gì, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Ồ, cái gì không giống với lúc trước vậy, luật sư Kim?”
Kim Tắc Thái nhịn không được vươn tay vò rối tóc Sở Tĩnh, “Bởi vì anh bây giờ là bạn trai của Sở Tĩnh tiên sinh.”
Sở Tĩnh cười rộ lên, khóe miệng cong cong hết sức ngọt ngào. Được gọi là “Sở Tĩnh tiên sinh” khiến cậu cảm thấy rất mới lạ và thú vị, trước đây chưa từng có ai xưng hô với cậu như vậy. Lúc này, được Kim Tắc Thái gọi như vậy, Sở Tĩnh biết rõ là anh đang nói đùa. Đang định nói cái gì đó, Sở Tĩnh đột nhiên cảm thấy cần câu trong tay rung rung, cậu kinh ngạc nói: “A….. có cá, có cá.”
Thật sự câu được cá, Sở Tĩnh cực kỳ vui vẻ. Lúc xế chiều, Sở Tĩnh kéo Kim Tắc Thái, mang theo không ít “Chiến lợi phẩm” về nhà.
****
Cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Kim Tắc Thái muốn giới thiệu Sở Tĩnh cho Quách Kỳ gặp mặt. Sau khi sắp xếp ổn thỏa thời gian và địa điểm, Kim Tắc Thái hỏi Sở Tĩnh, “Ngày mai có thể đi gặp một người với anh không?”
Gặp người, người nào? Sở Tĩnh nghi ngờ nhìn Kim Tắc Thái.
Kim Tắc Thái cười nói: “Là một người bạn cũ của anh. Lúc trước có nói cho cậu ta biết anh muốn theo đuổi em, anh định sẽ giới thiệu em cho cậu ta làm quen. Bây giờ, anh cảm thấy là lúc thích hợp.”
“Là đồng nghiệp của anh hả?” Sở Tĩnh hỏi, cậu hiện tại đã biết được vòng bạn bè của Kim Tắc Thái, cậu tự hỏi còn có người bạn nào mà cậu chưa từng nghe qua sao.
“Không phải. Cậu ta là thám tử tư.”
Nghe Kim Tắc Thái nói như vậy, hai mắt Sở Tĩnh sáng lên, cậu có ấn tượng, cậu nhớ rõ trước kia lúc xử lý chuyện của ngân hàng cho vay nặng lãi Kim Tắc Thái đã từng nhắc tới thám tử tư.
Nhìn thấy biểu tình của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười nói, “Cậu ta chính là người lúc trước anh đã thuê đi điều tra chuyện của ngân hàng cho vay nặng lãi kia. Hiện tại cậu ta vẫn đang tiếp tục theo dõi, thu thập đủ chứng cứ là có thể giao cho cảnh sát xử lý.”
Sở Tĩnh nhịn không được tò mò hỏi: “Anh ta là người như thế nào?”
Kim Tắc Thái trầm ngâm một chút, nói: “Cậu ta…. là một người rất thần bí. Anh quen cậu ta rất nhiều năm rồi, vẫn không dám nói là hiểu rõ cậu ta, chỉ sợ không có người nào dám nói hiểu rõ cậu ta.”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì cậu ta rất giỏi che giấu bản thân, có một số khía cạnh sẽ không để cho người khác thấy.”
Đối với một người bạn như vậy, lại còn là thám tử tư – loại nghề nghiệp này rất đặc biệt, Sở Tĩnh rất hiếu kỳ, bắt đầu cảm thấy hứng thú với người bạn chưa từng gặp mặt này.
****
Trong phòng riêng của một câu lạc bộ tư nhân, vừa trông thấy Sở Tĩnh, Quách Kỳ đã lập tức nhìn cậu chằm chằm. Bị cặp mắt sắc bén giống như chim ưng kia nhìn thẳng, Sở Tĩnh có hơi lo lắng, nhưng không thể cúi đầu, vẫn luôn rũ mắt không dám nhìn Quách Kỳ.
“Cũng đâu có giống An Nhiên lắm đâu.” Nhìn một hồi, Quách Kỳ nói.
Kim Tắc Thái nở nụ cười, “An Nhiên là An Nhiên, Tiểu Tĩnh là Tiểu Tĩnh.”
Quách Kỳ chủ động vươn tay về phía Sở Tĩnh, “Xin chào, tôi là Quách Kỳ.”
Sở Tĩnh vội vàng vươn tay bắt tay Quách Kỳ, “Xin chào, tôi là Sở Tĩnh.” Lúc nắm tay Quách Kỳ, Sở Tĩnh phát hiện bàn tay của đối phương vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, chạm vào cảm thấy thô ráp, có vẻ có rất nhiều vết chai.
Lúc cùng nhau ăn cơm trò chuyện, Sở Tĩnh vốn thẹn thùng lại không giỏi nói chuyện, chủ yếu là ngồi nghe, nghe Kim Tắc Thái và Quách Kỳ tán gẫu chuyện từ trời cao biển rộng đến núi Nam đất Bắc. Nghề nghiệp thám tử tư của Quách Kỳ khiến cho Sở Tĩnh rất hiếu kỳ, cậu lặng lẽ chăm chú lắng nghe Quách Kỳ nói. Nghe một lúc, Sở Tĩnh phát hiện, Quách Kỳ hiểu biết rất rộng, nhìn nhận vấn đề rất chính xác, quan điểm cùng góc độ rất mới lạ và độc đáo, vô cùng thông thái. Trên người Quách Kỳ có một loại khí chất thần bí, người đàn ông tướng mạo bình thường này quả nhiên rất phi thường.
Sau khi ăn xong, lúc ngồi uống trà, Kim Tắc Thái mỉm cười nói với Sở Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, em chưa tới câu lạc bộ này bao giờ, ở đây có một khu vườn rất đẹp, hay là em đi xem đi.”
Sở Tĩnh hiểu được hai người đàn ông trước mắt này chắc chắn là có chuyện muốn nói, cậu gật đầu, đi ra ngoài.
“Wow, vừa ngoan lại rất nghe lời.” Nhìn thấy Sở Tĩnh rời đi, Quách Kỳ nhìn theo bóng lưng của cậu trêu đùa cười nói.
“Tiểu Tĩnh rất hiểu chuyện.”
“Tình nhân đi chết đi chết đi….”
Nhìn thấy Quách Kỳ cau mày bắt đầu niệm chú, Kim Tắc Thái nhịn không được mỉm cười, “Đừng có nói cái này trước mặt Tiểu Tĩnh.”
Quách Kỳ bực mình phất tay, “Tình nhân đi chết đi chết đi. Biết rõ tôi ghét nhất là mấy người yêu nhau, cậu còn mang tiểu tình nhân của cậu tới gặp tôi, muốn làm gì? Diễu võ giương oai hả?”
Kim Tắc Thái cười nói: “Đã nói là sẽ giới thiệu em ấy cho cậu biết.”
Quách Kỳ nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm, không tệ, là một đứa trẻ tốt. Vừa nhìn thấy cậu ta tôi biết ngay là cậu rất nghiêm túc.” Nói xong, biểu tình của Quách Kỳ lại thay đổi, nói nhỏ: “Hừ, từ bỏ thân phận người đàn ông độc thân hoàng kim sung sướng khoái nhạc, đại luật sư, ván này, cậu thua.”
Kim Tắc Thái xúc động, cười nói: “Trong tình yêu nào có ai thắng ai thua.”
Quách Kỳ nghe xong, vội vàng giơ hai tay lên bịt tai, gắt gỏng la lên: “Câm miệng câm miệng, loại lời này tôi không muốn nghe. Tình nhân đi chết đi chết đi.”
Đùa giỡn xong, Quách Kỳ khôi phục biểu tình nghiêm túc, hỏi Kim Tắc Thái: “Hôm nay hẹn tôi đến là có chuyện gì?”
“Ủy thác cậu một việc.”
“Nói đi.”
“Giúp tôi tra xem Sở Gia Hào đang ở đâu?”
Quách Kỳ nghe xong, vẻ mặt giễu cợt lại xuất hiện, “Ồ, tìm ba vợ cậu à?”
Thái độ của Kim Tắc Thái không vì biểu tình trêu chọc của Quách Kỳ mà thay đổi, anh nghiêm túc nói: “Mọi chuyện trông cậy vào cậu.”
Quách Kỳ khó hiểu nói: “Cậu muốn tìm Sở Gia Hào, tại sao không nhờ cảnh sát?”
Kim Tắc Thái hít sâu một hơi, nói: “Thứ nhất, thời gian quá lâu; thứ hai, manh mối quá ít. Cảnh sát nhân lực có hạn, không có khả năng sẽ cho người tham gia vụ án lâu dài này. Cậu thì không giống, cậu có thể chuyên tâm điều tra tìm kiếm, thời gian cũng không có giới hạn, một năm, hai năm, năm năm, mười năm đều có thể tiếp tục tìm. Cho nên tôi đến nhờ cậu.”
Quách Kỳ vốn còn đang muốn tiếp tục trêu ghẹo — chuyện gì khó làm cậu đều giao cho tôi. Nhưng khi hắn nghe được Kim Tắc Thái nói “Năm năm, mười năm đều có thể tiếp tục tìm”, biểu tình vui đùa trên mặt lập tức biến mất, lo lắng hỏi: “Tắc Thái, lời này của cậu là có ý gì?”
Kim Tắc Thái lộ ra vẻ mặt âu sầu: “Lúc trước cậu đã điều tra chút chuyện về Sở Gia Hào, tôi nghĩ cậu cũng hiểu được. Thật ra tôi rất lo lắng… “
Quách Kỳ nói tiếp: “….Lo lắng ông ta đã không còn trên thế gian này.”
Kim Tắc Thái khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
Tâm trạng Quách Kỳ trầm xuống: “Không phải là không có khả năng này. Ông ta biến mất lâu như vậy, đúng thật là làm cho người ta nghi ngờ.”
Nghĩ đến Sở Tĩnh, nghĩ đến sự chờ đợi tha thiết của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cảm thấy đau lòng: “Tiểu Tĩnh rất thương ba mình, cũng vô cùng lo lắng cho ông ấy. Những năm gần đây Tiểu Tĩnh vẫn luôn dựa vào năng lực của mình mà tìm kiếm, chưa từng dừng lại. Đã không còn mẹ, trong lòng Tiểu Tĩnh vẫn luôn ngóng trông có thể gặp lại ba mình.”
Quách Kỳ cảm động, vẻ mặt nghiêm trọng suy tư.
“Bởi vậy tôi nhờ cậy cậu tìm giúp tôi. Đừng từ bỏ, xin hãy cứ tiếp tục tìm kiếm. Cho dù là bao lâu chúng tôi cũng có thể chờ.”
Quách Kỳ trịnh trọng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nghĩ tới cái gì đó, Quách Kỳ ngước mắt nhìn Kim Tắc Thái, “Tắc Thái, nếu như tôi….” Những lời còn lại Quách Kỳ không nói thẳng, hắn biết Kim Tắc Thái hiểu được ý của hắn —- nếu tìm được chứng cứ xác thực chứng minh ba của Sở Tĩnh đã chết, lúc đó nên làm gì bây giờ.
Kim Tắc Thái ngẫm nghĩ một lúc nói: “Chờ có chứng cứ xác thực lại nói.”
Quách Kỳ nghĩ nghĩ, duỗi một tay về phía Kim Tắc Thái, nói: “Tôi nhận case này của cậu, tôi nghĩ sau này tôi có thể lĩnh lương tháng rồi. Hờ hờ, luật sư Kim, tôi có thể dùng vụ này để dưỡng lão.”
Kim Tắc Thái bị Quách Kỳ không đứng đắn chọc cho buồn cười, nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái: “Này, đừng có mà nói giỡn vào lúc này.”
Quách Kỳ giơ tay: “Bầu không khí quá nghiêm túc, tôi không quen.”
Sở Tĩnh tản bộ xung quanh câu lạc bộ một hồi, trong lòng tính toán hai người kia có lẽ đã nói chuyện chính sự xong rồi, đến lúc cậu trở lại phòng riêng, nhìn thấy Kim Tắc Thái và Quách Kỳ đang nhiệt tình thảo luận về tin tức thời sự gần đây, hình ảnh bọn họ trêu chọc lẫn nhau khiến cho Sở Tĩnh buông xuống bất an mơ hồ, ngồi xuống bên cạnh Kim Tắc Thái.