Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Ảnh sưu tầm

“Ai đấy…..! Con mẹ nó cút ra ngoài cho ông! Ông đây đang làm công chuyện.” Nam ca thấy có người đi vào, lập tức rống lên. Đến lúc hắn nhìn thấy chỉ có một người, lại càng không sợ hãi gì, “Này, mày là ai….? Cút ra ngoài!”

Kim Tắc Thái là vội vàng chạy đến, lúc này vẫn còn đang thở gấp, anh đứng ở cửa ra vào, nhìn tình cảnh hỗn loạn trong phòng, còn có Sở Tĩnh bị đánh đến sưng cả mặt.

Sở Tĩnh bị Nam ca ấn nửa nằm trên ghế sô pha, nửa người trên xích lõa, quần dài cũng bị cởi bỏ. Nghe có người tiến vào, Sở Tĩnh mở mắt, nhìn thấy Kim Tắc Thái, cậu dùng ánh mắt thờ ơ hờ hững nhìn anh, sau đó quay mặt đi. Lúc này, trong lòng Sở Tĩnh cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, đồng thời cũng có ý nghĩ tự giận bản thân đã quá sa đọa.

“Này, rốt cuộc mày là ai, cút mau!” Nam ca tiếp tục quát, ra hiệu bảo thủ hạ đuổi Kim Tắc Thái ra ngoài.

Kim Tắc Thái vươn tay ngăn cản người của hắn.

Quản lý thấy Kim Tắc Thái đã đến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó trừng mắt nhìn Nam ca nói: “Cậu mau thả Tiểu Tĩnh ra, đây là người đàn ông của Tiểu Tĩnh!”

Kim Tắc Thái đi đến trước mặt Nam ca, anh đứng đấy, đưa mắt nhìn xuống Nam ca đang ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh. Cảm giác áp bách tỏa ra từ người Kim Tắc Thái khiến cho Nam ca đang đối mặt với anh nhất thời không thể động đậy.

Nghe thấy quản lý nói người đàn ông xuất chúng cao lớn trước mắt này là người đàn ông của Sở Tĩnh, Nam ca nghi ngờ liếc mắt nhìn Sở Tĩnh một cái. Hắn không biết từ khi nào thì Sở Tĩnh đã có một chỗ dựa như vậy. Bởi không rõ lai lịch đối phương cho nên Nam ca cũng không lập tức nói gì.

Ánh mắt Kim Tắc Thái lại chuyển lên trên người Sở Tĩnh, đáy lòng trào lên cảm giác thương tiếc. Anh cởi áo khoác âu phục trên người đưa cho Sở Tĩnh. Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay ra, không nói tiếng nào nhận lấy áo khoác choàng lên người. Vào lúc này Sở Tĩnh không muốn từ chối, dù sao cậu cũng không thật sự muốn sa ngã.

Kim Tắc Thái vươn tay về phía Sở Tĩnh, muốn đưa cậu rời đi.

Nhìn tình huống trước mắt, Nam ca lên tiếng nói: “Này, anh từ đâu chui vào đây, cứ vậy liền muốn mang người đi sao?”

Kim Tắc Thái cười một cái, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy phải thế nào thì mới có thể mang người đi?”

Thái độ trầm ổn bình tĩnh của đối phương làm cho Nam ca nghi ngờ trong lòng, hắn liếc nhìn quản lý, phát hiện vẻ mặt quản lý nhìn vào đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nếu vậy, xem ra người đàn ông trước mắt này cũng có chút thực lực!

Nam ca dùng một ngón tay chỉ vào Sở Tĩnh, “Đây là người tôi coi trọng, anh muốn mang đi, chẳng lẽ không cần cho tôi một lời giải thích?”

“Anh coi trọng?” Kim Tắc Thái hỏi lại, nhìn thoáng qua Sở Tĩnh, sau đó chuyển tầm mắt về lại trên người Nam ca, “….Tôi làm sao lại không biết?”

“Anh là cái đếch gì, vì sao cái gì anh cũng phải biết?”

“Chuyện của Sở Tĩnh tôi đều biết, nhưng tôi lại không biết anh!”

Bị chặn họng, Nam ca không cam lòng nói: “Hiện tại cậu ta là của tôi, anh không thể mang cậu ta đi!”

“Vậy anh muốn như thế nào?” Kim Tắc Thái cười hỏi.

Nam ca thật sự cũng không có muốn Sở Tĩnh, ít nhất thì bây giờ không có. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, tư thế cũng đã sẵn sàng, không thể cứ như vậy là xong được. Đủ loại suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu Nam ca một vòng, sau khi cân nhắc, hắn cười cười nói: “…..Cái đó, anh làm gì đó chứng tỏ anh mạnh hơn tôi, như vậy mới có thể dẫn cậu ta đi.”

“Là muốn đánh nhau sao?” Kim Tắc Thái hỏi thẳng.

Quản lý và Sở Tĩnh nghe xong đều sững sờ, bọn họ thật sự không hề nghĩ đến vị đại luật sư thoạt nhìn hiền lành này sẽ đề nghị chuyện đánh nhau trước như vậy.

“Anh?” Nam ca quan sát Kim Tắc Thái từ trên xuống dưới một lượt. Đối phương thân hình cao ngất, dáng người cũng không tệ, mặc áo sơ mi cùng quần tây rất có điệu bộ của một nam người mẫu, nhưng mà người này lại nói muốn đánh nhau…. Thật đúng là không cách nào tưởng tượng được. Nhìn vào ngoại hình cùng cách ăn mặc của người đàn ông trước mắt này, Nam ca cho rằng anh là một thương nhân hoặc dân văn phòng. Lẽ nào anh ta là một người luyện võ? Cho nên mới có thể không hề do dự chọn cái này trước?

“Đánh nhau?” Nam ca vẻ mặt bình tĩnh hừ cười, nhìn lướt qua thủ hạ của mình, “Anh đánh thắng được sao?”

Kim Tắc Thái cười híp mắt, nâng một tay cởi cúc áo sơ mi tay áo bên kia, “Còn chưa đánh, làm sao anh biết tôi đánh không lại?”

Người đàn ông trước mắt mỉm cười, khóe miệng cùng tia sáng xẹt qua trong ánh mắt mang theo ý tứ vừa khiêu khích vừa tự tin, Nam ca nhìn thấy không khỏi rùng mình. Người đàn ông này là một nhân vật lợi hại. Trong lòng Nam ca đắn đo, cảm thấy dùng đánh nhau để giải quyết vấn đề không phải là phương pháp tốt nhất. Với lại bây giờ là đang ở trong hộp đêm của người khác, nếu như gây ra động tĩnh quá lớn làm kinh động đến cảnh sát, hắn lại còn phải giải thích với đại ca đứng sau hộp đêm.

Nam ca nghĩ nghĩ, nói với Kim Tắc Thái: “Chậc, đánh nhau, quá không phù hợp với người có văn hóa như anh, đúng không? Thôi thì chúng ta so cái khác đi. Nếu như anh thắng tôi, Tiểu Tĩnh để anh mang đi, còn nếu anh thua, Tiểu Tĩnh đêm nay ở lại phục vụ tôi.”

Kim Tắc Thái chớp mắt, không nói gì, ánh mắt anh chuyển đến trên người Sở Tĩnh. Sở Tĩnh không biết phải đối mặt với Kim Tắc Thái như thế nào, cụp mắt xuống.

Kim Tắc Thái bảo Sở Tĩnh ngồi sang ghế sô pha bên kia, sau đó anh ngồi xuống đối diện Nam ca, khuỷu tay chống lên thành ghế, lòng bàn tay chống cằm, điệu bộ nhởn nhơ thong thả hỏi Nam ca: “So cái gì?”

Nam ca giơ một tay, “A Joy tới đây. Anh tới làm nhân chứng, không lại nói tôi bắt nạt người có văn hóa.”

Thấy Nam ca gọi mình như gọi đàn em, quản lý rất khó chịu, nhưng y vẫn đi tới, ngồi ở phía bên kia của ghế sô pha.

Nam ca liếc mắt nhìn Sở Tĩnh, sau đó cười nói với Kim Tắc Thái: “Anh có thể bao dưỡng cậu ta, khẳng định cũng khá có tiền nhỉ. Bày ra cho mọi người xem đi.” Nói xong Nam ca nhướn mày với quản lý đang ngồi bên cạnh, ra hiệu với y. Ý tứ của Nam ca rất rõ ràng, chỉ cần Kim Tắc Thái có thể chứng minh anh nhiều tiền hơn Nam ca, Nam ca sẽ nhượng bộ.

Kim Tắc Thái nghe xong, chỉ đơn giản gật đầu một cái, “Ừ!” một tiếng.

“Anh chạy xe gì?” Nam ca hỏi thẳng.

Kim Tắc Thái lấy chìa khóa xe đặt lên bàn trà trước mắt “Ferrari 599 GTB.”

Lúc nhìn thấy chìa khóa xe Nam ca giật mình, hắn cho rằng người đàn ông trước mắt này sang lắm là chạy Mercedes hoặc BMWs. Nam ca cũng là người chơi xe, hắn biết mẫu Ferrari này muốn mua còn phải qua thẩm tra tư cách. Hắn nhịn không được quan sát Kim Tắc Thái từ trên xuống dưới thêm một lần nữa.

Trong lòng tính toán một chút, Nam ca hừ cười ra tiếng, sau đó hất cằm về phía Kim Tắc Thái nói: “Cho tôi xem đồng hồ đi!”

Kim Tắc Thái cũng không để ý thái độ từ trên cao nhìn xuống của Nam ca, anh giơ tay, kéo ống tay áo lên, để lộ ra đồng hồ.

Quản lý thò đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy logo hình chữ thập trên mặt số màu trắng y cười rộ lên: “A ha ha, đồng hồ của luật sư Kim là Constantin!”

Thương hiệu đồng hồ này Nam ca đã nghe nói qua, hắn trợn to hai mắt, không nói tiếng nào. Một lát sau hắn lên tiếng: “Thì ra anh là luật sư!”

Kim Tắc Thái chưa kịp trả lời quản lý đã xen vào: “Đúng vậy, hàng thật giá thật! Cậu coi chừng người ta tố cáo cậu thì cậu chuẩn bị bóc lịch đi!”

Nam ca lập tức bất mãn trừng quản lý giận dữ nói: “Đánh rắm!”

Do do dự dự, Nam ca lại giật cổ áo, để lộ dây chuyền vàng vừa thô vừa to trên cổ, hỏi Kim Tắc Thái: “Cái này anh có sao?”

Quản lý ở bên cạnh phụt cười, khinh bỉ cái dây chuyền vàng nặng trĩu của Nam ca nói: “Xấu quá! Đỗ Nam, ngày nào cậu cũng đeo không sợ thoái hóa đốt sống cổ à?”

Kim Tắc Thái nhíu mày, do dự một lát, sau đó cởi bỏ cúc cổ áo sơ mi. Trên cổ anh là một mảnh ngọc được xâu bằng một sợi dây đỏ, to cỡ đồng tiền xu, màu xanh biêng biếc, nhẵn nhụi sáng bóng, dưới ánh đèn thoạt nhìn gần như trong suốt, bên trên mảnh ngọc có lỗ tròn, còn khắc một con rồng.

chapter content



Mảnh ngọc của Kim đại ca tương tự như cái này nè, mà mình không tìm được màu xanh, lại còn khắc hình con rồng. Cho nên hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, hê hê!!!

“Đây là phỉ thúy gia truyền.”

Ánh mắt quản lý và Nam ca đều bị món trang sức bằng phỉ thúy này hấp dẫn. Nhìn một hồi Nam ca đột nhiên nói: “Cái rắm, anh nói cái gì thì là cái đấy sao? Tôi không tin!”

“Anh không tin tôi cũng không có cách nào.” Kim Tắc Thái cất mảnh ngọc vào, cài lại cúc áo.

Ngoài miệng thì nói không phục, nhưng trong lòng Nam ca lại rất rõ ràng, so về tiền bạc, hắn thua xa vị luật sư giàu có trước mắt này. Nhưng hắn vẫn không muốn cứ như này mà nhận thua, hừ một tiếng, Nam ca nói với Kim Tắc Thái: “Nói cho anh biết, tôi hôm nay chẳng qua là đi chơi không mang nhiều tiền mà thôi.”

Kim Tắc Thái gật đầu một cái, “Ừ, tôi hiểu.”

Nam ca nhìn chằm chằm vào Kim Tắc Thái, một câu nói thấu hiểu của đối phương khiến hắn nghe xong cảm thấy hết sức kinh ngạc. Nam ca muốn tìm ra chút biểu tình giễu cợt hoặc châm chọc từ trong ánh mắt đối phương, nhưng hắn cái gì cũng không nhìn thấy. Biểu tình của Kim Tắc Thái rất bình tĩnh, không có kiêu căng, cũng không hề sợ hãi, thản nhiên mà đối mặt với Nam ca, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Đại luật sư của nữ hoàng* sao? Nam ca nghĩ nghĩ, nói bóng gió: “Nói cho anh biết, tôi quen rất nhiều đại ca, nào là…….” Nam ca nói ra một dãy tên người cùng biệt danh, sau đó còn bổ sung, “……Tân Giới, Tây Cửu Long, Trung Hoàn, vịnh Đồng La**, chỗ nào cũng có!” Nam ca nói ra tên của những dân xã hội đen trong các khu này, hy vọng Kim Tắc Thái sẽ sợ hãi mà lùi bước.

* Luật sư của nữ hoàng – nguyên văn 御用大律师 – Queen’s Counsel, viết tắt là QC: là một danh hiệu dùng cho các luật sư cấp cao ở Anh và các nước thuộc khối “Thịnh vượng chung” (trước đây là “Thịnh vượng chung Anh”), Hoàng gia Anh một năm sẽ có hai lần phong tặng danh hiệu này cho các luật sư cố vấn cấp cao của các nước trong khối “Thịnh vượng chung”. QC là ước mơ của tất cả các luật sư. Hồng Kông trước kia thuộc Anh.

** Tất cả đều là các địa điểm nổi tiếng ở Hồng Kông.

Kim Tắc Thái nghe, gật đầu một cái. Từ thái độ của Kim Tắc Thái, Nam ca đoán rằng anh có lẽ không biết mà dường như anh cũng không quan tâm đến mấy vị đại ca này, trong lòng cảm thấy khó chịu.

“Tôi quen rất nhiều luật sư, thẩm phán, còn có kiểm sát trưởng và cảnh sát. Tất cả sở cảnh sát cùng tòa án chỗ nào cũng có bạn bè của tôi.”

Nghe Kim Tắc Thái nhắc tới giới tư pháp cùng cảnh sát, Nam ca lập tức xụ mặt. Những người trong lời của Kim Tắc Thái chính là kẻ thù trời sinh của hắn. Nam ca cảm thấy Kim Tắc Thái là cố tình nói như vậy, ban đầu là hắn muốn đe dọa đối phương, kết quả lại bị đối phương uy hiếp ngược lại.

Đảo mắt nhìn Sở Tĩnh đang bọc áo khoác âu phục ngồi co rúm trên ghế sô pha, Nam ca trong lòng rất khó chịu, hiện tại mà thừa nhận mình thua vị đại luật sư này, hắn cảm thấy mình mất hết mặt mũi, nhưng lại không thể ở trước đám đông nuốt lời, huống chi ở đây còn có A Joy.

Thấy Nam ca chậm chạp mãi không chịu đáp lời, sắc mặt thay đổi liên tục, Kim Tắc Thái cười nói: “Đã trễ rồi, tất cả mọi người đều phải nghỉ ngơi. Tôi mang Tiểu Tĩnh đi trước.

Giống như một lời xã giao khách sáo giữa bạn bè với nhau, cho Nam ca một cái bậc thang, hắn lập tức nói: “Đúng vậy, trễ rồi, đại luật sư ngày mai còn phải đi làm.”

Kim Tắc Thái cười cười với Nam ca, quay sang ra hiệu với quản lý, sau đó mang Sở Tĩnh rời đi.

Nhìn thấy Kim Tắc Thái mang Sở Tĩnh rời đi, Đỗ Nam mặc dù không cam lòng, chưa muốn nhận thua, nhưng hắn cũng không ngăn cản nữa, với lại hắn biết, hắn ngăn không được.

Trong lòng có loại cảm giác không nói rõ được, không biết là oán khí hay là thứ gì khác, Đỗ Nam bực bội nắm tóc, lúc này đây hắn cảm thấy nghẹn một cục, hơn nữa cái cục này còn nói không được chỉ không ra, cào không có chỗ cào, đánh không có chỗ đánh, tức cũng không có chỗ xả. Nhìn thấy mấy tên thủ hạ vẻ mặt ngượng ngùng đứng bên cạnh, ánh mắt Đỗ Nam chuyển đến trên người A Joy vẫn chưa đi.

“Này….”

A Joy liếc Đỗ Nam một cái, biểu tình không thèm để hắn vào mắt, ngẩng đầu.

“Kia không phải là vị luật sư hôm bữa anh nói chuyện à, tại sao bây giờ lại có một chân với Tiểu Tĩnh rồi. Ha ha, tôi nói, thì ra không phải là người đàn ông của anh….” Đỗ Nam cố tình nói, sau đó nhìn A Joy từ trên xuống dưới một lượt, “Chậc, thế là thế nào, mị lực không đủ, ngay cả đàn ông cũng bắt không được, thế mà lại thua bởi một thằng nhãi dưới tay.”

Nghe ra ý châm biếm nói bóng gió y lớn tuổi của Đỗ Nam, A Joy lạnh lùng liếc hắn một cái, “Người đó ngay từ đầu đã là người đàn ông của Tiểu Tĩnh.”

Đỗ Nam nghe xong, lập tức cảm thấy hứng thú, dò hỏi: “Ồ, hôm đó rõ ràng tôi thấy anh với anh ta ngồi cùng một chỗ, còn nói nói cười cười.”

A Joy ngước mắt liếc cái vẻ mặt nhiều chuyện của Đỗ Nam một cái, khinh thường hỏi ngược lại: “Làm sao? Tôi tại sao lại không thể cùng anh ta nói nói cười cười?”

Mọi chuyện xem như đã lắng xuống, thế nhưng dục hỏa trong lòng Đỗ Nam vẫn chưa được tiêu trừ, có thứ gì đó vẫn cứ mắc kẹt trong lòng hắn. Đêm nay hắn nhất định phải phát tiết cho ra, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt Đỗ Nam rơi xuống trên mặt A Joy. Đỗ Nam nghĩ nghĩ, vươn tay bắt lấy tay A Joy, dán sát người lại mặt dày nói: “Này, Tiểu Tĩnh đi rồi….”

A Joy hất văng cái móng vuốt đang nắm tay y ra, giọng điệu ghét bỏ nói: “Tôi biết rồi!”

“Vậy anh đến giúp tôi đi, ông đây vẫn chưa có thoải mái đâu.”

A Joy giống như mèo bị dẫm phải đuôi, suýt chút nữa thì nổi điên, giãy nảy lên nói: “Đỗ Nam, cậu nói cái gì?”

Đỗ Nam không sợ chết tiếp tục quấn tới, cười xấu xa nói: “Tôi nói…. đêm nay anh giúp tôi đi!”

A Joy lúc này lập tức nổi giận, trợn mắt trừng Đỗ Nam quát lên, “Đệch mợ! Ông đây mà cậu cũng dám đánh chủ ý?”

Đỗ Nam bị rống rụt cổ lại, chớp mắt nói: “Tại sao, anh….. không được?”

A Joy tức giận nói: “Nói nhảm! Ông đây bán lúc nào hả?”

Đỗ Nam ngập ngừng nhỏ giọng nói: “….Không phải đều nói má mì cũng có thể ra khơi hay sao….”

“Đánh rắm!” Nước miếng A Joy hầu như phun hết lên mặt Đỗ Nam, “Họ Đỗ cậu khi nào thì thấy ông đây bán hả?” Ngay sau đó A Joy cũng không thèm khách khí gì mà chửi ầm lên, đem đủ loại lời nói thô tục ra chào hỏi Đỗ Nam, chửi đến nỗi Đỗ Nam mất luôn năng lực phản kháng.

Thật vất vả đợi cho đến khi A Joy chửi mệt rồi, dừng lại thở một hơi, Đỗ Nam đã bị chửi đến choáng váng, lỗ tai ù đi. Lúc này, Đỗ Nam ngước mắt nhìn gương mặt tức giận của A Joy, ánh đèn chiếu xuống cặp lông mi dài thật dài, tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt, đôi môi hé mở, cổ áo sơ mi nửa hở, lộ ra một phần xương quai xanh và lồng ngực phập phồng vì thở dốc. Sự hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành trên người A Joy ngay lập tức làm bùng cháy dục vọng mãnh liệt trong lòng Đỗ Nam, hắn bất ngờ nhận ra người đàn ông trước mắt này vô cùng anh tuấn và xinh đẹp, Đỗ Nam bị mê hoặc nhào tới phía trước, áp đảo A Joy lên ghế sô pha.

A Joy bị xô ngã, giãy dụa chống cự, tiếp tục chửi: “Con mẹ nó! Đỗ Nam, thả tôi ra! Cậu đói bụng ăn quàng đúng không?”

“Tôi muốn anh, tôi muốn anh…..” Đỗ Nam trong lòng bị dục hỏa thiêu đốt, hắn túm lấy A Joy không tha.

Nhận ra người đang đè trên người mình sức lực rất mạnh, giãy dụa cả lúc như vậy mà vẫn không đẩy ra được, A Joy hoảng sợ, hét lên: “Đỗ Nam, cậu thả tôi ra. Cậu muốn tìm người thượng, tôi gọi mấy người vào đây cho cậu, muốn trai đẹp có trai đẹp, muốn mỹ nữ có mỹ nữ.”

“Tôi muốn anh, tôi muốn anh.” Đỗ Nam không chịu buông lỏng, thậm chí còn bắt đầu hôn cổ A Joy.

A Joy cảm thấy một xúc cảm dinh dính ẩm ướt, trong lòng vô cùng ghét bỏ, dùng sức đá Đỗ Nam một cước, lại bắt đầu lớn tiếng chửi. Lúc này đây Đỗ Nam cũng không thèm để ý, bắt đầu giở trò với A Joy.

Đám thủ hạ nhìn thấy tình cảnh trước mắt đều rất biết điều, lần lượt đi ra khỏi phòng bao, đứng canh bên ngoài.

A Joy cuối cùng cũng đạp được Đỗ Nam đang đè trên người mình rơi xuống sàn nhà, thở phì phò dùng sức dẫm thật mạnh lên người hắn, không cho hắn trở mình.

“Phì! Dám đánh chủ ý lên người ông! Ông đây biết cậu nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ hoàn toàn không biết Nam ca cũng sẽ ngủ đàn ông! Cậu nổi điên cái gì? Coi chừng ông đây thiến cậu!”

Nam ca bò dậy, ôm lấy chân A Joy, bộ dáng y chang con chó vô lại, “A Joy, tôi muốn anh….”

“Đã nói ông đây không bán! Cậu đi chết đi!”

Cảm giác say rượu cộng thêm dục hỏa khiến cho Đỗ Nam bộc phát, hắn giống như con hổ vồ mồi nhào tới, một lần nữa áp đảo A Joy lên ghế sô pha, tay chân lúng ta lúng túng sờ sờ bóp bóp, xé rách quần áo A Joy.

“Mẹ nó! Cái áo sơ mi ba vạn của ông!” A Joy hét lên.

“Tôi mua cho anh, mua cho anh cái mới. Anh muốn cái gì tôi mua cho anh cái đó.” Đỗ Nam thở hổn hển, vừa tiếp tục làm việc trên người A Joy vừa hứa hẹn.

“Đệch mợ! Đỗ Nam, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, cậu thật sự muốn làm với tôi?” A Joy đến lúc này vẫn còn cảm thấy không chân thực, y không biết rốt cuộc là Đỗ Nam bị làm sao vậy, tự dưng lại động dục.

“Tôi hiện tại mới phát hiện anh thật tốt, tôi vừa ý anh.” Đỗ Nam nói giống như đang tỏ tình. A Joy càng chống cự, Đỗ Nam háo sắc lại càng muốn làm.

A Joy thật sự rất không hiểu, hai người bọn họ quen nhau lâu như vậy, trước kia không có tiếp xúc nhiều, A Joy chưa từng nghe nói Nam ca cũng sẽ ngủ đàn ông. Lúc này, nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Đỗ Nam, tư thế không ăn sạch y vào bụng thì sẽ không từ bỏ, A Joy thật sự là chống cự không được. Trong lòng cũng không phải rất để tâm đến chuyện làm với người đàn ông này. Sau khi suy nghĩ một hồi, vì để cho thân thể không phải ăn quá nhiều đau khổ, cũng không muốn đắc tội người đàn ông này, dù sao Sở Tĩnh cũng đã được mang đi, coi như là dùng một người đổi lấy bình an vô sự cho một người đi vậy. A Joy nhíu mày, trong lòng khó chịu, miễn cưỡng bắt đầu phối hợp với Đỗ Nam.

Hai người ở trên ghế sô pha dây dưa hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại.

****

Lúc Đỗ Nam tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đèn chùm treo trên trần nhà phòng bao. Đèn pha lê tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không hề chói mắt. Thân thể vẫn còn mang theo cảm giác sung sướng sảng khoái sau khi lên đỉnh, trong khoảnh khắc, Đỗ Nam có loại ảo giác như đang nằm trong phòng ngủ của chính mình. Nếu như mỗi ngày đều có thể mang theo cảm giác ngọt ngào này tỉnh dậy từ trên giường, sau đó có người yêu tới gần ôm ấp thì thầm, vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Đang lúc mơ mơ màng màng, chóp mũi ngửi được mùi vị của thuốc lá, Đỗ Nam chống người ngồi dậy, hắn phát hiện bản thân không mảnh vải che thân nằm trên ghế sô pha, trên eo là chiếc áo sơ mi bị xé rách của A Joy, miễn cưỡng che đi nơi xấu hổ.

Lúc này, A Joy đang ngồi trên sàn nhà, trên người mặc quần áo của Đỗ Nam, dựa lưng vào ghế sô pha, cánh tay phải gác trên đầu gối, ngón tay kẹp một điếu thuốc, y hít một hơi, sau đó nhả khói ra không trung.

Vừa rồi, cảm giác thật sự rất tuyệt. Đỗ Nam giống như mèo ăn vụng được cá tươi, híp mắt lại dư vị*. Thật không ngờ, hương vị của A Joy đúng thật là tuyệt vời, quả nhiên gừng càng già càng cay, đàn ông thành thục vẫn có hương vị hơn. Đỗ Nam nắm tóc, lòng nghĩ lúc này cần phải nói cái gì đó. Ho nhẹ một tiếng, sau đó giơ tay khoác lên vai A Joy, “Này….”

* Dư vị: cảm giác còn lại sau khi đã thưởng thức cái gì hoặc đã trải qua việc gì.

“Tỉnh? Tỉnh rồi thì cút! Nơi này của ông là hộp đêm, không phải khách sạn! Không cho người ở lại qua đêm!” A Joy giọng điệu không tốt nói.

“Tôi….”

Lúc này A Joy quay đầu, trợn mắt nhìn Đỗ Nam, “Thượng cũng cho cậu thượng rồi, cậu còn muốn thế nào? Nói cho cậu biết, chuyện đêm nay cứ như vậy là xong, sau này bớt đến gây rắc rối đi.”

Đỗ Nam nghe xong lập tức quýnh quáng: “Này không thể coi như xong được….”

A Joy nhướn mày trợn mắt trừng Đỗ Nam, “Vậy cậu còn muốn thế nào? Tiểu Tĩnh đã đi, tôi cũng đã cho cậu xài qua rồi không phải sao? Coi như là huề nhau! Thế nào, sau này cậu còn muốn trả thù nữa hả? Nói cho cậu biết, ông cho cậu thượng cũng không phải là sợ cậu, chỉ là không muốn đem phiền phức tới cho hộp đêm. Cậu đừng có quá đáng, thấy tôi dễ mà bắt nạt.”

Đỗ Nam mở to hai mắt. “Không thể coi như xong” trong lời của hắn chính là ý chỉ quan hệ giữa hắn và A Joy, hắn tưởng rằng A Joy xem cuộc ân ái vừa rồi chỉ là tình một đêm. Thì ra “xong rồi” của A Joy là chỉ chuyện của Sở Tĩnh.

“Không không! Tôi không phải nói đến Tiểu Tĩnh.” Đỗ Nam vội vàng giải thích nói.

Biểu tình hung dữ của A Joy có hơi dịu lại, hỏi: “Cậu sẽ không trả thù Tiểu Tĩnh?”

“Sẽ không, sẽ không! Thật ra tôi cũng không có hứng thú với Tiểu Tĩnh, tôi không hề muốn thượng cậu ta. Tôi vừa rồi, lúc đó, tôi chỉ là muốn hù dọa cậu ta thôi, thật sự!” Đỗ Nam nói, cố gắng thể hiện sự thành khẩn của mình.

A Joy thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Nam lại, hút một hơi thuốc, nói: “Vậy thì được. Tiểu Tĩnh đã có chủ rồi, người ta tình cảm rất tốt, cậu coi như thôi đi. Muốn tìm bé trai, vẫn còn rất nhiều.”

Đỗ Nam nghe A Joy nói, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đối với câu cuối cùng, hắn vội vàng phủ nhận, “Không, tôi không tìm đâu.”

A Joy thờ ơ, “Không tìm thì thôi, bé gái cũng có rất nhiều.”

“Tôi thích anh!”

Nghe được lời tỏ tình, A Joy lúc đầu đơ người, sau đó là bật cười ha hả.

“Này, tôi nói cậu Đỗ Nam, dạo này cậu xem nhiều phim Nhật Bản lắm phải không, nói ra cái lời đàn bà như vậy. Không phải là cậu có bệnh đấy chứ?” Liên tưởng tới hành động khác thường của Đỗ Nam ngày hôm nay, A Joy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, vẻ mặt bắt đầu trở nên cảnh giác, giống như Đỗ Nam là mầm mống lây lan bệnh truyền nhiễm.

“Tôi thật sự thích anh. Tôi muốn ở bên anh. Tương lai sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.” Đỗ Nam nhìn A Joy, nghiêm túc nói.

A Joy nghe xong, lập tức chửi: “Đệch mợ! Đỗ Nam cậu có biết cái gì gọi là 419 hay không….? Làm sao hả? Đừng có nói với tôi cậu ăn xong nghiện rồi!”

Đỗ Nam vươn tay vòng qua vai A Joy, “Tôi thật sự thích anh. Trước kia tôi không để ý tới, nhưng bây giờ tôi là thật sự thích anh.”

“Cậu uống lộn thuốc à?”

“Thật sự, là thật.”

A Joy híp mắt, nghi ngờ nghiên cứu Đỗ Nam.

Đỗ Nam cười hề hề, nhìn vào vô cùng trung khuyển, “A Joy, anh theo tôi đi, tôi bảo kê cho anh, ý… không phải, tôi muốn nói là tôi sẽ chăm sóc anh. Tôi đảm bảo sẽ không để cho người khác bắt nạt anh. Anh theo tôi đi, một người rất vô vị, cô đơn. Anh xem đi, cái con sói cô độc Tiểu Tĩnh kia cũng đã đi tìm đàn ông, anh không cô đơn lạnh lẽo sao? Anh đi theo tôi đi.”

A Joy hung hăng ném đầu lọc thuốc lá trong tay: “Cút! Ông không có thèm!”

“Tôi thèm, tôi thèm….. Tôi thèm anh!”

A Joy tỏ vẻ muốn đứng dậy, Đỗ Nam nhào tới ôm lấy y không buông, “Tôi không cho anh đi.”

A Joy bực mình tức giận chửi: “Cậu còn muốn thế nào đây hả…. Nam ca?”

“Tôi muốn anh đi theo tôi.”

“Theo cậu thì được cái gì tốt? Cậu có quyền hay là có thế, hay là có thứ gì? Cậu cũng không tự mình soi gương xem thử, tôi dựa vào cái gì phải đi theo cậu?”

Đỗ Nam vội vàng nói: “Tôi, tôi rất tốt mà…., tôi có tiền, cũng có chút thế lực, dưới trướng có một đám anh em, quản vài cái bãi. Anh đi theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh chịu oan ức, tiền tôi kiếm được tất cả đều giao cho anh quản. Tôi, tôi lớn lên cũng không đến nỗi nào….” Nói đến đây, giọng Đỗ Nam nhỏ dần, “….Hơn nữa, vừa rồi chúng ta, không phải cả hai đều cảm thấy rất sảng khoái sao…?”

A Joy suýt chút nữa thì tát Đỗ Nam mấy bạt tai: “Con mẹ nó ai cảm thấy sảng khoái với cậu?”

Đỗ Nam nghe xong, biểu tình “Sao anh lại có thể không thừa nhận”, cực kỳ oan ức nói: “Chính là rất sảng khoái, anh rõ ràng còn lên đỉnh mấy lần….”

Nghe mấy lời trắng trợn như vậy, A Joy gần như phát điên: “Cậu cút khỏi đây cho tôi! Ông đây hôm nay….” A Joy tức đến nỗi không biết phải nói cái gì.

Đỗ Nam vuốt lưng A Joy, giống như vuốt lông con mèo tạc mao*”.

* Tạc mao: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nảy lên nếu như bị chọc vào.

“Tôi, tôi nói không có sai. Chúng ta thật sự rất hợp, cũng đã quen biết nhiều năm như vậy, cả hai đều đã hiểu nhau, nhất định có thể ở chung được. Anh sẽ không tìm được ai tốt hơn tôi, đối xử với anh tốt hơn tôi.”

A Joy còn muốn tiếp tục chửi người, nhưng đã không còn lời thô tục nào để mà chửi nữa, y giơ tay chỉ vào Đỗ Nam, nhìn vào trong mắt Đỗ Nam, y đột nhiên phát hiện, lời Đỗ Nam nói cũng không phải không có đạo lý. Tịch mịch lâu như vậy, A Joy không phải chưa từng nghĩ tới việc tìm một người bạn cố định, ở bên nhau lâu dài.

Quan sát người đàn ông trước mặt một lượt. Tên hắn gọi là Đỗ Nam, nhưng thật ra hắn không có cái bụng béo, trái lại còn rất cao lớn, thân hình cường tráng, mặt mũi không thể nói là đẹp trai, nhưng cũng không tệ, nhìn khá là nam tính. Thật ra hắn cũng không đáng ghét, những năm qua A Joy cùng Đỗ Nam cũng chỉ là “người lạ quen mặt”. Thỉnh thoảng A Joy sẽ vô tình nghe được vài tin tức về Đỗ Nam, gì mà đánh nhau, đoạt địa bàn, cá độ bi-da này kia. Hiện tại ở trong cái vòng hỗn loạn này, Đỗ Nam cũng coi như không tệ, leo lên được đỉnh cao, bắt đầu làm ăn chính đáng, hơn nữa, A Joy nghe nói hắn không dính vào ma túy, cũng không cho phép thủ hạ dưới trướng dính vào. Bởi vậy nhìn vào, trong cái giới hỗn loạn này, hắn cũng có thể xem như là người đứng đắn.

Thấy A Joy nheo mắt quan sát chính mình, Đỗ Nam theo bản năng hít sâu một hơi, ưỡn ngực, sau đó nở nụ cười ôn nhu hết sức có thể.

A Joy nhìn Đỗ Nam một lúc thật lâu, nghĩ ngợi hỏi: “……Cậu nuôi tôi?”

“Nuôi! Nuôi!” Đỗ Nam gật đầu đảm bảo.

“Nuôi tôi rất tốn tiền!” A Joy hất mặt, không khách khí nói.

“Tôi cố gắng kiếm tiền.” Đỗ Nam nói xong lại bổ sung, “Tiền tôi kiếm được tất cả đều cho anh!”

Nhìn bộ dáng cực kỳ nghiêm túc của Đỗ Nam, A Joy nhịn không được vỗ trán, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Này, tôi nói, hôm nay cậu bị trúng ngọn gió nào vậy….? Nam ca, đừng đùa được không? Đừng có nói với tôi cậu ngủ tôi một lần liền muốn bao dưỡng tôi, tôi không có cách nào tin tưởng cậu được…, Nam ca!”

Đỗ Nam ấp úng một hồi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Minh, anh nhìn Tiểu Tĩnh xem, lúc nào cũng độc lai độc vãng, đến cậu ta cũng muốn tìm bạn, anh không muốn sao? Anh không cô đơn tịch mịch à?”

“Cô đơn tịch mịch sẽ có cậu tới tìm tôi!” A Joy quát lên với Đỗ Nam.

A Joy vừa rồi vẫn đang bình tĩnh lúc này đột nhiên rống lên như sư tử gầm, tương phản đến nỗi hù cho Đỗ Nam co rụt lại, hắn tủi thân nhìn A Joy: “Túm lại mà nói chúng ta biết nhau lâu rồi, đều hiểu rõ đối phương, trước kia tôi không chú ý tới anh, hiện tại tôi thích anh cũng không tính là muộn. Hơn nữa, tôi không có ý định đi tìm bé trai, bọn họ đều chỉ vì tiền của tôi….”

A Joy trừng mắt: “Tôi cũng chỉ vì tiền của cậu!”

“Anh không phải!”

“Tôi phải!”

“Anh không phải!”

“Tôi phải!”

Sau một hồi tranh cãi “Tôi phải, anh không phải” ngây thơ, A Joy đầu hàng, “Được rồi, tôi tạm thời có thể thử với cậu, nhưng mà những gì cậu hứa hẹn thì phải làm cho được, nếu không tôi sẽ lập tức rời đi.”

Đỗ Nam liên tục gật đầu: “Được, được!”

Nhìn cơ thể lõa lồ của Đỗ Nam, A Joy trưng ra biểu tình ghét bỏ, “Đệch! Đi gọi thủ hạ của cậu bảo họ tìm quần áo đến cho cậu đi!”

“Đúng rồi, đúng rồi.” Đỗ Nam dùng áo sơ mi quấn ngang thắt lưng, đi đến hé mở cửa phòng bao, thò đầu ra, ra lệnh mấy tên thủ hạ đang canh chừng ngoài cửa: “Đi tìm một bộ quần áo đến đây cho tao.”