Bản Hầu Gia Sẽ Không Bị Vả Mặt

Chương 5: Hồi ức




__Kỳ Minh Nguyệt__

Đầu óc nàng trở nên hỗn loạn, dưới chân lảo đảo một cái, trước mắt liền trở nên tối sầm, cảm giác rơi xuống rõ dần nhưng thân thể lại không bị ngã

Trong lúc hoảng hốt bỗng có một bàn tay đỡ lấy cánh tay nàng, tay còn lại tiếp lấy lưng giúp nàng ổn định thân hình, hình ảnh trước mắt mới dần rõ ràng trở lại

Năm ấy nàng bất quá mới mười một tuổi, vẫn còn là vóc dáng của một tiểu nha đầu, ngược lại thiếu niên đỡ nàng lại cao hơn nàng rất nhiều, nàng ngẩng đầu lên mới vừa vặn nhìn đến mặt hắn

Người nọ giữa hai hàng lông mày đầy tà mị, một đôi mắt đào hoa cụp mi nhìn nàng, môi mỏng không tô cũng hồng, lộ ra tia ý cười như có như không

Phía sau hắn là nhánh cây rũ xuống chắn đi ánh mặt trời loang lổ, chiếu trên khuôn mặt hắn càng trở nên lộng lẫy lạ thường nhưng lại không làm hắn hiện lên một chút nữ tính nào, ngược lại càng giống như muôn hoa nở rộ đều tô điểm làm nền cho bản thân hắn

Khương Nhu thất thần mà nhìn, sau đó mới chậm chạp nhận thức được độ ấm truyền đến từ sau lưng, nàng ảo não đỡ lấy cái trán khó khăn lắm mới bớt choáng đầu, một câu cũng không thốt nên lời

Vẫn là người đối diện mở lời trước: - Cô nương có ổn không?

Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, nàng chưa từng cùng nam tử trẻ tuổi tiếp xúc, càng miễn bàn đến như vừa rồi động chạm tay chân, tức khắc liền đỏ hết hai tai nhưng trên mặt vẫn phải tỏ vẻ trấn định: - Đa tạ công tử

Trong mắt người nọ có ý cười, lại hiện lên vài phần đa tình nhưng xa cách: - Tiểu cô nương đi ra ngoài không có người đi cùng sao?

Nàng định nói nàng có dẫn theo tiểu nha đầu đi cùng trưởng tỷ đến chùa xin sâm, chính là há miệng thở dốc một hồi lại như bị nghẹn ở cổ họng không cách nào nói ra được

Người nọ nhìn đến nàng còn nghĩ nàng bị kinh sợ còn chưa kịp hoàn hồn



Chỉ thấy hắn rút ra một cái biển gỗ từ trên chồng, đi đến lấy bút lông được đặt trên bàn nhỏ dưới tàng cây, tiêu sai đặt bút viết sau đó cầm lấy dây tơ hồng treo lại lên cành cây

Khương Nhu nhìn thử, liền thấy được trên biển gỗ viết bốn chữ to rồng bay phượng múa: Trường nhạc vô ưu

*Đại khái mang ý nghĩa sống an nhàn không sầu lo

Hắn chấp tay đứng, cuối đầu cười với nàng: - Muội vẫn còn nhỏ, ta liền không giúp muội cầu nhân duyên nên đành chúc muội trường nhạc vô ưu đi

Nàng nhìn về phía hắn, cảm thấy gương mặt này bất quá cũng chỉ vừa mới trưởng thành, có thể lớn hơn nàng được bao nhiêu chứ

Nhưng nàng lại quên rằng người nọ đã là vóc dáng của thiếu niên, chính nàng trên người vẫn còn nét trẻ con chưa lớn

Lúc này lại có thêm một người đi đến, người kia cùng thiếu niên tuổi xấp xỉ, có lẽ thấy được nàng hai tai hồng thấu như mã não, liền xếp lại quạt gõ lên đầu vai thiếu niên một chút: - Tử Tiếu, ta tìm ngươi nửa ngày, hóa ra ngươi lại ở đây

Thiếu niên không tiếp tục chú ý đến nàng, xoay người theo người đến tìm hắn cùng rời đi

Khương Nhu đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng hai người, nghe thấy người nọ hướng thiếu niên nói: - Đã sớm biết rằng ngươi trêu hoa ghẹo cỏ, không ngờ đến cả tiểu cô nương mà ngươi cũng trêu chọc...

Nàng nhìn thân ảnh thiếu niên thật mau biến mất trong biển người, trong đầu giống như bị ngưng đọng thời gian, lòng chỉ tràn đầy một suy nghĩ

Hắn sao lại không hỏi tên nàng?

Quay người đi như vậy, chuyện gì cũng sẽ quên



- Khương Nhu _ Nàng lấy lại tinh thần, nghe thấy Khương Ngưng gọi tên mình đi ra, trên mặt đều chảy đến một lớp mồ hôi mỏng: - Người bên trong thật nhiều, muội biết thời điểm ta đi đến nhìn thấy ai không?

Nàng lúng túng hỏi: - Ai vậy?

- Úc Tử Tiêu a _ Khương Ngưng nhíu hai đầu lông mày lại, như có chút bất mãn nói: - Hai nhà chúng ta sớm có hôn ước, không nói tới hôm nay đến đây có thích hợp hay không, hắn cũng không hề cố kỵ, mới vừa rồi ta còn thấy hắn đang nhận túi tiền của nữ tử khác

Khương Nhu im lặng không nói

Khương Ngưng cũng đã sớm quen với bộ dạng này của nàng, liền nói tiếp những lời khác khiến nàng lo lắng không yên

Khương Ngưng còn nói gì đó nhưng Khương Nhu đã hoàn toàn không nghe được, trong đầu nàng tất cả đều là hình ảnh gương mặt Úc Tử Tiêu cười như không cười, nàng lấy tay đè đè ngực, vừa rồi bên trong dường như mất đi trạng thái ổn định thường ngày, đập loạn không ngừng nghỉ.

Nàng lại nhớ đến lời mẫu thân dặn dò

Ý trời, thì ra đây chính là ý trời.

Chính là thoạt nhìn người kia tùy ý không bị trói buộc, trong tương lai sẽ gặp phải kiếp nạn gì?

Vấn đề này khiến nàng suy nghĩ rất nhiều năm, lời đồn đại về Úc Tử Tiêu vẫn luôn không thay đổi, nàng cũng nghĩ ra được.

__Kỳ Minh Nguyệt__

(Không hiểu sao lúc dịch đến chương này trong cảnh Tử Tiêu cùng Khương Nhu gặp mặt lại tự chạy bài hát Gửi anh trong đầu)