Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Khương Nhu cũng không biết làm cách nào mình có thể trở lại phòng, khi tỉnh lại đã nằm trên giường gỗ.
Mấy ngày trước nàng ngủ trên sập ở gian ngoài bị nhiễm lạnh, Úc Tử Tiêu liền phân phó hạ nhân bố trí cho nàng một chiếc giường ở phòng trong, dùng bình phong ngăn cách, mà nàng thì cũng không nhìn được cảnh tượng ở bên ngoài bình phong, vừa mở mắt chỉ có thể nhìn thấy Phán Tình đứng canh ở mép giường.
Nàng theo bản năng mở miệng: - Hầu gia đâu?
- Sáng sớm đã đi ra ngoài _ Phán Tình thấy nàng tỉnh lại liền bưng đến một chén nước, đưa tới bên miệng Khương Nhu: - Đêm qua nô tỳ không gác đêm, tiểu thư như thế nào đêm khuya lại đi ra ngoài? Khó tránh lại muốn cảm lạnh.
Khương Nhu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đêm qua không phải nàng cảm lạnh, chỉ là một đêm phải dùng năng lực đến ba lần mới khiến tinh lực nàng chống đỡ không nổi ngất đi.
Nàng nhìn Phán Tình nói: - Tối hôm qua ta...trở về bằng cách nào?
- Là Hầu gia ôm người về _ Phán Tình nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
- Làm sao vậy?
Phán Tình cẩn thận dè dặt hỏi: - Tiểu thư có phải lại cùng Hầu gia cãi nhau hay không, tối hôm qua nô tỳ nghe thấy động tĩnh, khi đến đây liền nhìn thấy Hầu gia sắc mặt âm u ôm người trở về.
Khương Nhu nghe Phán Tình nói, trong nháy mắt liền hoảng hốt, trong đầu hình ảnh có thể nhớ lại được cũng chỉ có bóng dáng rời đi không quay đầu của Úc Tử Tiêu dưới ánh trăng.
__________________________
Trong Xuân Hầu Các, huân hương lượn lờ, tràn ngập oanh thanh yến ngữ, tú bà vừa tiễn một khách nhân đi, nhìn thấy thân ảnh xa xa đang đi đến lập tức đổi thành vẻ mặt tươi cười tiến lên đón.
- Ai nha! Hầu gia tới, Tuyết Yên còn đang ở trong phòng chờ ngài đây!
Nàng dựa người đến thật gần, trên người hương phấn son nồng đậm, Úc Tử Tiêu không tự giác nhíu nhíu mi, hắn bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, cười nói: - Không cần gọi nàng, ta tự đi lên là được.
Tú bà ý cười không giảm: - Tuyết Yên của chúng ta vì chờ Hầu gia ngài mà một người khách nhân cũng chưa tiếp, sáng sớm cũng chưa hề lộ diện qua đâu...
Úc Tử Tiêu hiểu ý, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi vàng ném cho nàng ta: - Đừng để người khác lên quấy rầy.
- Dạ dạ dạ _ Tinh quang trong mắt tú bà chợt lóe, thu lại thỏi vàng, thức thời tránh đường đi.
Úc Tử Tiêu vung quạt lên, ngựa quen đường cũ đi đến ngoài phòng của Tuyết Yên đẩy cửa vào.
Trong phòng, mỹ nhân vốn dĩ đang ngồi trên giường, nhìn thấy hắn vào liền lập tức đứng lên hành lễ: - Hầu gia!
Dung mạo nữ tử lả lướt hấp dẫn, mị cốt thiên thành, nhưng lúc này nhìn thấy Úc Tử Tiêu trong mắt chỉ toàn là dịu dàng, còn có chút thầm vui vẻ.
Úc Tử Tiêu lập tức tiến lên ngồi xuống trước bàn: - Lần trước chuyện giao cho ngươi đã có tiến triển chưa?
- Hôm qua Vương đại nhân đã tới _ Tuyết yên rót cho hắn một ly trà: - Hắn uống say, thiếp nói với hắn vài câu, hắn cũng để lộ ra chút tin tức.
Nàng đè thấp thanh âm: - Nghe nói trước đó vài ngày, công tử Bùi gia từng đến Yên Sa một chuyến.
Tay Úc Tử Tiêu đang nâng ly trà đột nhiên dừng lại.
Bùi gia công tử Bùi Dận, con trai của tể tướng Bùi Sùng, thời niên thiếu từng làm thư đồng của Thái Tử, cùng Tiêu Thừa Văn có một chân, cũng thường giúp hắn bày mưu tính kế, cũng là người mà Úc Tử Tiêu cực kỳ chán ghét.
Bùi Dận nếu đi Yên Sa một chuyên, chắc là vì Huyền Ảnh.
Nói như vậy thì...lời Khương Nhu nói là sự thật?
Hắn nhớ đến tối hôm qua Khương Nhu từng hỏi hắn biết đến mẫu thân nàng là ai, hắn quả thật biết, là con gái của tộc trưởng Di tộc, bị Di tộc đem hiến cho Hoàng Thượng, sau này lại bị ban thưởng cho Khương Ngạn.
Theo lời đồn Di tộc có năng lực nghịch thiên, hắn từ trước đến nay đều không tin, nhưng tối hôm qua tận mắt nhìn thấy Khương Nhu nói ra những chuyện đó...
Nàng đến tột cùng là lúc trước đã biết những chuyện đó, hiện giờ mới thuận thế tiết lộ cho mình hay thật sự có thể tiên đoán tai họa? Hoặc vẫn là tất cả đều do Tiêu Thừa Văn cố ý làm ra?
Hắn cùng Tiêu Thừa Văn đánh cờ, sai một bước liền thua cả bàn nên hắn không thể không thận trọng từng bước, mọi việc đều cân nhắc hơn so với người bình thường ba phần.
Nghĩ đến Khương Nhu, trong lòng Úc Tử Tiêu có chút bực bội, bất giác hiện ra cảnh tượng đêm qua nàng ngất xỉu, thời điểm này gả qua mới có mấy ngày, nàng đã bệnh hết một hồi. Hắn còn chưa kịp xác định lập trường của nàng ra sao, nhìn tình hình hiện giờ có vẻ giống như là chính mình không phân biệt đen trắng cố tình ngược đãi nàng.
- Hầu gia?
Đại khái là thấy sắc mặt hắn âm trầm lại im lặng hồi lâu, Tuyết Yên nhịn không được kêu hắn một tiếng.
Úc Tử Tiêu giương mắt liền nhìn thấy Tuyết Yên đang quan tâm nhìn mình, liền thuận miệng hỏi: - Gần đây sống như thế nào?
Tuyết Yên cười nói: - Nhờ ơn của Hầu gia, Tuyết Yên ở chỗ này trôi qua cũng an tâm.
- Để ngươi phải trụ ở đây, làm khó ngươi rồi.
- Sao vậy? _ Tuyết Yên sắc mặt biến đổi, nghiêm túc nói: - Nếu năm đó không phải Hầu gia cứu giúp, Tuyết Yên lúc này chỉ sợ đã trở thành một bộ thi hài ẩm thấp trong một góc. Hầu gia có ân tái sinh đối với Tuyết Yên, có thể giúp được Hầu gia, thiếp cũng không uổng phí dung mạo tốt này.
Nàng dừng một chút lại nói: - Hầu gia sớm đã phân phó Tú bà không cưỡng ép Tuyết Yên tiếp khách, Tuyết Yên trong lòng...đều rất rõ ràng. Huống chi chỗ này tuy không phải nơi thanh cao nhưng lại không lo ăn mặc, còn có Hầu gia che chở, Tuyết Yên đã thấy đủ rồi.
Tuyết Yên là nữ tử Úc Tử Tiêu trước đó vài năm ra ngoài cứu được khi đi trên đường, trong thôn các nàng có nạn đói, tất cả mọi người hầu như đều mất hết. Úc Tử Tiêu động lòng trắc ẩn, sau khi cứu lại thấy nàng có dung mạo tuyệt diễm, liên đem nàng an bài ở Xuân Hầu Các làm việc cho hắn.
Tuy nói rằng cứu nàng một mạng nhưng hắn cũng lợi dụng nàng, cho nên Úc Tử Tiêu nghe lời nói thành khẩn của nàng cũng mất tự nhiên dời mắt: - Ngày sau việc lớn thành công, Bản Hầu chắc chắn giúp ngươi sắp xếp một nơi an cư.
Tuyết Yên lắc đầu: - Có thể làm bạn bên người Hầu gia, Tuyết Yên đã thấy đủ.
Nghe được lời này, Úc Tử Tiêu không tự chủ được nghĩ tới Khương Nhu ở nhà, trong lòng bỗng nhiên sinh ra chút chột dạ, hắn vẫy vẫy tay: - Ngươi nên tìm một gia đình tốt, sao Bản Hầu có thể lại tiếp tục chậm trễ ngươi? Thôi, trước tiên không nói đến những chuyện này. Gần đây Thái Tử phía bên kia không biết đang làm chút chuyện gì, tựa hồ như bị Vệ Cập Lý biết được, ngươi lưu ý nhiều hơn chút.
Tuyết Yên rũ xuống con ngươi: - Đã rõ.
Úc Tử Tiêu đem sự tình giao phó rõ ràng cũng không muốn ở lâu liền đứng dậy rời đi.
Dọc theo đường đi, hắn nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, vẫn luôn suy nghĩ có phải hay không mình lại trách lầm Khương Nhu. Nếu như thật sự là vậy, hôm qua hắn ăn nói khó nghe như thế, làm hại người ta khí huyết công tâm ngất đi, chuyện này nên làm thế nào mới phải...
Chẳng lẽ muốn quăng thể diện đi xin lỗi?
Nghĩ đến đây, Úc Tử Tiêu mặt tối sầm.
Bản hầu như thế nào có thể làm chuyện như vậy?
Cho nên khi hắn trở lại phủ cũng không trực tiếp đi tìm Khương Nhu mà là tới thư phòng, từ trong một hộp gỗ lấy ra vòng tay lúc trước đoạt từ tay Khương Nhu.
Hắn đã nghiên cứu nhiều ngày, cũng biết rõ huyền cơ trong đó, thì ra là trong vòng tay này có giấu những viên hương khí, hạt châu lúc trước bị hắn lấy ra chính là cơ quan, phía trên có môt loại mùi thơm kì lạ.
Chỉ là hương này tựa hồ không giống như là độc dược, hắn đem chim anh vũ trong nhà ra thử vài lần cũng đều không có phản ứng.
Nghĩ tơi nghĩ lui, đại khái là thứ này khi đeo trên người giúp cho cơ thể phát ra hương thơm khá kì lạ, cũng có lẽ là đồ vật nữ nhân thích, giúp cho mình thêm phần quyến rũ mà thôi.
Hắn giữ lại cũng không có gì để dùng, không bằng trả lại cho Khương Nhu khiến tâm trạng nàng vui vẻ hơn một chút, sẽ không so đo chuyện hôm qua.
Chuyện hôm nay nghĩ kĩ lại, tất cả mọi việc đều là dựa theo chủ ý của hắn mà làm, để Khương Nhu tiết lộ tin tức là hắn, bắt được người đem thẩm vấn là hắn sai xử, phái người mang gã sai vặt trở về từ Từ Châu cũng là hắn. Khương Nhu cũng chưa từng mở miệng bảo hắn làm cái gì, rất nhiều thứ cũng không phải dựa vào nàng là một nữ tử nơi hậu viện có khả năng quyết định.
Lại nghĩ đến đêm qua khi hắn nghe thấy động tĩnh đứng dậy, Khương Nhu còn nhận nhầm hắn thành thích khách, tình nguyện lấy thân dẫn dụ người rời đi để hắn có cơ hội chạy thoát.
Hắn hồi phủ rồi nên đối mặt với Khương Nhu thế nào...
Úc Tiểu Hầu Gia trước nay chưa từng cảm thấy một chút áp lực nào, nhìn chiếc vòng nắm trong tay còn trong lòng đủ loại mùi vị, như này nhìn qua giống như...không đủ thành ý?
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__