***Ngoại truyện 1: Tuần Trăng Mật***
Ngồi trong máy bay suốt nhiều giờ đồng hồ liền, đặt chân xuống thành phố Zurich của Thụy Sĩ đã hơn 10 giờ tối tính theo giờ Trung Quốc, nhưng theo giờ ở đây thì chỉ mới ba giờ chiều.
Đáng lẽ giờ đây Ôn Tịnh đang chăn ấm nệm êm ngủ ngon trên chiếc giường thoải mái, chứ không phải lại tiếp tục ngồi trên taxi đi một đoạn đường dài về khách sạn như bây giờ.
Nhậm Lăng đặt cô ngồi lên đùi, để cô tựa cả vào người mình cho đến khi tới nơi.
Đến Hotel Widder, khu khách sạn năm sao này có chín toà nhà cạnh nhau. Giám đốc khách sạn đích thân đi ra đưa hai người đến căn phòng đã được đặt trước. Bước vào trong mới thấy nó sang trọng hơn rất nhiều, vì được trưng bày vô số đồ nội thất cùng nhiều đồ vật khác nhau của các kiến trúc sư như Mies van der Rohe, Frank Lloyd Wright, Le Corbusier và Adolf Loos cũng như các bức tranh cùng tác phẩm điêu khắc của Andy Warhol, Robert Rauschenberg và nghệ sĩ khác.
Nhậm Lăng ôm cô vào phòng, tìm đường đến phòng ngủ đầu tiên. Đi chơi mà cũng mệt thế này cơ.
“Em có cần tắm rửa trước rồi ngủ không?”
“Không đâu em mệt lắm, tí nữa ngủ dậy rồi tắm sau nhé...”
Ôn Tịnh mệt rũ nằm xuống giường, tiện tay kéo kéo cánh tay anh, “Cả đoạn đường anh đều cho em tựa chắc cũng mệt rồi, ngủ chút đi anh.”
Buồn ngủ vậy mà còn tâm trạng lo lắng cho anh cơ đấy. Nhưng mà cô nói rồi cũng thấy mình mệt thật, giờ mới hơn ba giờ chiều thôi cũng không làm gì hết, đành cùng cô ngủ một giấc vậy.
Cởi áo khoác bỏ sang một bên rồi anh cũng lên giường nằm cạnh Ôn Tịnh. Chưa đầy tới một phút cả hai đã hoàn toàn chìm vào giấc mộng, anh ôm cô cùng nhau bước vào giấc mơ của chỉ riêng hai người.
Không biết đã ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy thì trời cũng đã sầm tối, căn phòng được chiếu sáng chỉ bằng ánh đèn mờ ảo.
Nhậm Lăng nhìn đồng hồ thấy đã bảy giờ tối, Ôn Tịnh bên cạnh vẫn đang ngủ. Anh khẽ nhỏm người dậy bước xuống giường, không để phát ra tiếng động nào tránh đánh thức cô.
Súc miệng xong xuôi, đang đứng lau mặt thì thắt lưng bị ai đó ôm chặt lấy. Anh cười cười cầm lấy tay cô xoay người lại.
“Mới ngủ bốn tiếng thôi, còn chưa đủ giấc sao lại dậy rồi?”
“Em thấy hơi đói.”
Đúng rồi, từ khi bay đến đây chỉ ăn đồ ăn phục vụ trên máy bay, ngoài ra chưa ăn gì khác cả. Để cô phải đói rồi.
“Em đánh răng đi, xong anh đưa em đi ăn.”
Ôn Tịnh gật đầu rồi nhanh chóng hoàn tất việc vệ sinh cá nhân. Thay đồ xong cả rồi hai người đến nhà hàng trong khách sạn, gọi một bàn đầy các thức ăn nhìn vô cùng hấp dẫn, còn có cả champagne.
Mọi người đến đây cũng rất đông, cả người Châu Âu lẫn Châu Á. Nơi này được nhiều người trên mọi miền ưa chuộng và chọn làm địa điểm du dịch hay tuần trăng mật.
Đây là lần đầu Ôn Tịnh đến Thụy Sĩ nên có vẻ cô đối với nơi này khá hứng thú. Nơi đâu cũng đều đẹp như thế, buổi tối cũng nhộn nhịp như vậy. Vì là người không biết chiêm ngưỡng cái đẹp nên Nhậm Lăng suốt buổi chỉ gật đầu phụ hoạ theo lời khen của cô thôi...
Ăn xong rồi đi dạo, ngắm nhìn những cảnh sắc, những câu chuyện khác nhau làm cô cảm thấy vui vẻ vô cùng. Những khoảnh khắc thế này đều sẽ trở thành kỷ niệm đẹp đẽ nhất.
Nhậm Lăng gọi video vào nhóm trong wechat bao gồm Nhậm Luân, Doãn Bắc và vợ chồng Thanh Ngạn. Chỉ có điều anh bị tất cả từ chối một cách phũ phàng... Không một ai tham gia cuộc trò chuyện. Thì là vì thời gian ở Trung Quốc bây giờ còn chưa đến sáng nữa!
Trời cũng khuya dần, trên con phố đi bộ mọi người đã tản đi hết từ lúc nào. Nhậm Lăng cõng Ôn Tịnh trên vai bước đi từng nhịp nhẹ nhàng, chậm rãi tận hưởng thế giới của riêng hai người.
Ai lại như vợ chồng nhà này không, ngủ lúc trời còn sáng, nhưng tối rồi lại như cú mèo đi dạo trong đêm vậy.
“Bác sĩ Nhậm, kể chuyện cho em nghe đi.”
“Em lớn chừng này rồi còn muốn nghe anh kể chuyện à?”
“Muốn chứ, miễn người đó là anh thì cái gì cũng muốn.”
Là anh thì cái gì cũng muốn đúng không? Được rồi, anh sẽ ghi nhớ thêm lời nói này.
Nhậm Lăng bật cười thoả hiệp với cô ngốc trên lưng, trên đường trở về khách sạn, anh đã kể một câu chuyện dài.
Chuyện tình giữa chàng bác sĩ và cô gái ngốc...