Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 97:Chương 67: Cổ tích chính là một giấc mơ (I)




Bảo Vy nhìn thấy Pierre thì cúi đầu né tránh như một người phạm tội đụng mặt cảnh sát. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà mối quan hệ đã không còn như trước nữa. Cô gươđng gạo, cô không dám nói gì, cũng không dám có hành động gì. Chỉ đáng thương mà đứng cúi đầu như vậy. Pierre chịu không nổi, anh liền sải bước đến gần, đưa tay ôm Bảo Vy vào lòng. Bảo Vy bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay che chắn của Pierre khiến cô thấy lòng mình được chia sẻ.

Pierre ôm chặt cô, vuốt tóc cô rồi kiên định nói: “Đừng sợ, đã qua hết rồi. Anh không trách em. Chính hắn đã hại em. Anh biết...anh biết chính hắn đã hại em. Lúc bước vào phòng anh đã ngửi thấy mùi hoa Absinthe (hoa khổ ngải), anh biết đó là cái bẫy. Không phải lỗi của em. Sau này anh sẽ bảo vệ em cẩn thận hơn. Không để em bị làm hại nữa.”

Bảo Vy nghe những lời này của Pierre xong thì liền vỡ òa bật khóc thút thít. Tại sao Pierre lại có thể tốt với cô như vậy? Chuyện xảy ra đến mức này anh vẫn bao dung cho cô. Vậy còn cô? Cô có xứng đáng với người như anh ấy hay không? Thà rằng anh chửi mắng cô, hiểu lầm cô, xem thường cô thì có phải cô sẽ dễ chịu hơn không? Ngược lại, Pierre lại đối tốt với cô như vậy càng khiến cho cảm giác mặc cảm trong lòng cô tăng lên. Nó như những sợi gai nhọn đâm lấy trái tim cô khiến cô đau khổ tột cùng.

Bảo Vy ở trong lòng Pierre, cảm nhận hơi ấm của anh giữa mùa đông giá lạnh một lúc rồi nhẹ nhàng lùi ra: “Pierre, xin lỗi anh. Em không còn mặt mũi nào đối diện với anh chứ đừng nói là tiếp tục đón nhận tình yêu của anh. Chúng ta... chúng ta kết thúc thôi.”

Pierre cương quyết không đồng ý, anh kiên quyết nhấn mạnh cho Bảo Vy hiểu rằng anh không thể sống thiếu cô. Anh có đủ bằng chứng để kiện Ưng Túc tội dùng thuốc kích dục cưỡng bức cô nhưng Bảo Vy đều lắc đầu: “Pierre, em không muốn làm hại đến ai nữa. Trên Thế GIới này có rất nhiều điều xấu. Em không muốn vì em mà anh cũng mang thù hận, trở thành người xấu. Em không muốn vì em mà anh ấy gặp họa. Đúng ra, em không nên đến Mĩ. Không nên gây ra nhiều tổn thương cho anh. Nơi này thực sự không phải dành cho em.”

Bảo Vy cứ như vậy, nhẹ nhàng nói ra rất nhiều lời thương tâm, đến cuối cùng là cởi chiếc nhẫn cô vừa tìm được trong lúc dọn nhà ra đặt vào tay Pierre. Lòng bàn tay Pierre phút chốc vì chiếc nhẫn mà hóa băng lạnh cóng. Anh vẫn cố thuyết phục Bảo Vy rằng: “Anh không trách em.”

Nhưng Bảo Vy không quay lại, cô vẫn quay đi. Vừa đi vừa khóc: “Xin lỗi Pierre, em không thể đối diện với anh được nữa. Anh là một thiên sứ cánh trắng đúng nghĩa, còn em thì đã bẩn mất rồi. Em không thể làm hại anh được. Em không xứng với anh.”

Bảo Vy đi được vài bước thì Pierre từ phía sau sải bước dài đến ôm lấy cô. Đầu anh đặt lên vai cô, cố gắng thuyết phục cô: “Vy, đừng đi. Đừng bỏ anh. Anh thực lòng yêu em. Chúng ta sắp kết hôn. Anh không muốn cứ như vậy mà chia tay với em. Anh không cam tâm.”

Bảo Vy ngẩng đầu cho những giọt nước mắt đừng rơi xuống. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc đẹp đẽ mà lại mong manh đến thế. Nó vốn không dành cho cô, không để cô chạm đến được. Có cố gắng hơn nữa cũng chỉ khiến tất cả đều đau khổ mà thôi.

“Pierre, đừng như vậy. Hãy quên em đi. Em không xứng với anh. Cũng không cách nào đối diện với anh nữa. Xin lỗi...xin lỗi anhh. Xin anh hãy để cho em giữ được chút lòng kiêu hãnh còn lại có được không?” - Bảo Vy nói từng lời trong uất nghẹn khiến trái tim Pierre đau nhói và buốt giá.

Cuối cùng Pierre cũng nới lỏng vòng tay đang ôm chặt cô. Anh cúi xuống hôn lên má cô từ phía sau, rồi mạnh mẽ nói: “Vy, em hãy nhớ kỹ. Ngày hôm nay anh buông em ra là vì lòng kiêu hãnh và cảm xúc lúc này của em chứ không phải vì anh không chấp nhận được em. Em phải nhớ kỹ, anh yêu em, mãi mãi yêu em.”

Trái tim Bảo Vy lúc này đã không còn đủ cứng rắn và mạnh mẽ nữa, nước mắt cũng vì như vậy mà trực trào ra, ướt đẫm gương mặt rạng ngời thông minh của cô. Vòng tay của Pierre dần nới lỏng ra rồi buông thỏng xuống hai bên. Bảo Vy không quay lại hay đúng hơn là không dám quay lại. Cô bước đi từng bước giữa hành lang bệnh viện sáng đèn lạnh lẽo. Mùa đông đang tràn về, lá ở bên ngoài bức tường kính chạy dọc hành lang cũng úa tàn và cây cối cũng xơ xác tiu đìu. Bảo Vy đi dò hỏi khắp nơi nhưng không ai biết Tinh Vân sau khi xuất viện đã đi đâu. Không biết chút tin tức gì của Tinh Vân khiến Bảo Vy bất an nhưng đúng lúc này cô nhận được email của thư ký của giáo sư Alan. Ông muốn bàn bạc với cô về việc viết luận án tốt nghiệp và thông qua việc cho Bảo Vy bảo vệ luận án trước thời hạn. Chỉ tiếc, Bảo Vy một lòng muốn rời khỏi nước Mĩ cho nên cô không nghĩ gì liền bắt tàu đến trường Đại học Y khoa California.