Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 95:Chương 66: Thức giấc (1)




Lúc trời tờ mờ sáng, điện thoại Ưng Túc nhảy ra một tin nhắn: “Sếp à, người của chúng ta báo bác sĩ Pierre đã rời bệnh viện và đang hướng về tòa nhà Crescent.”

Ưng Túc nhếch môi cười, nhắn nhanh lại rằng: “Mở cổng rào cho hắn trước khi hắn nhấn gọi chuông lên đây.”

Lương Giang nhận mệnh lệnh rồi nhắn lại: “Dạ, em biết rồi sếp.”

Xong hắn y lệnh mà làm, dùng camera quan sát dưới nhà cho đến khi bác sĩ Pierre vừa đi đến cổng chuẩn bị bấm chuông gọi cửa thhì cửa tự động mở ra. Bác sĩ Pierre nhíu mày một chốc nhưng sau lại nghĩ có thể Bảo Vy đang chờ anh cho nên anh liền bước vào sảnh lớn của tòa nhà Crescent.

Pierre nhìn qua hộp thư dưới nhà thấy tên “Vy Phương” dán trên hộp thư số “303” thì biết nhà của Bảo Vy ở tầng ba. Đây là lần đầu tiên đến nhà Bảo Vy cho nên Pierre cẩn thận  nhìn qua sơ đồ khu nhà rồi mới bấm tháng máy đi lên. Lúc bước ra khỏi thang máy, anh nhìn thấy ngay số nhà “303” hiện ra trước mắt. Anh vừa đưa tay lên gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra. Lần thứ hai Pierre thấy lạ nhưng anh không thắng được trí tò mò, liền bước vào bên trong.

Căn nhà nhìn chung khá gọn ghẽ và sạch sẽ, nhưng dưới sàn lại có quần áo phụ nữ vương vãi. Trong lòng Pierre bắt đầu dấy lên cảnh báo.

Ưng Túc nằm trong phòng biết được Pierre đang ở trong nhà. Anh liền nghĩ: “Rất nhanh thôi, anh sẽ được nhìn thấy cái tôi muốn.”

Đúng như Ưng Túc dự liệu, cánh cửa phòng ngủ khép hờ với la liệt đồ đạc và vali hành lý dưới đất khiến Pierre muốn ngó vào trong. Anh nghiêng người nhìn qua khe cửa. Hình ảnh một người đàn ông đang ngồi dựa vào thành giường ôm cô gái đang ngủ say vào lòng khiến Pierre chết lặng. Người phụ nữ đó là vị hôn thê của anh.

Pierre chết đứng vài giây sau đó mạnh mẽ đẩy cửa bước vào. Mùi hương trong phòng khiến Pierre nheo đôi mắt sâu lại nghĩ ngợi. Ưng Túc nhìn Pierre rồi nhếch môi cười, khẽ đặt Bảo Vy đang ngủ say xuống gối rồi lấy áo mặc vào để chuẩn bị diễn vai người xấu.

Vài lời đã kích được nói ra, bắt đầu bằng câu: “Đêm qua gần như đến sáng chúng tôi mới dừng lại để ngủ. Hãy để cô ấy ngủ. Tôi và anh ra ngoài nói chuyện.”

Pierre nhìn Ưng Túc vài giây rồi lại nhìn sang Bảo Vy và lọ hương trên bàn. Chín đến mười phần anh đã hiểu chuyện gì. Vừa bước ra ngoài phòng khách, Ưng Túc chưa kịp để ý thì đã bị một cú đánh đau điếng của Pierre giáng vào mặt. Ưng Túc lấy tay lau khóe môi chảy máu rồi nhìn Pierre bằng ánh mắt đắc thắng, tự đắc. Anh không đánh trả lại Pierre nhưng cái thái độ này càng làm cho Pierre tức điên lên.

Anh lao đến túm lấy cổ áo của Ưng Túc, nghiến răng hỏi: “Tại sao lại làm hại cô ấy?”

“Vy luôn coi mày là bạn, tại sao mày phải làm như vậy?”

Ưng Túc nghe đến từ bạn thì cười tự giễu, dùng giọng khích bác mà nói lại: “Bạn sao? Cô ấy chính là vợ tôi. Chúng tôi ngủ với nhau là phạm pháp sao?”

Pierre nghe xong gân giọng mắng lại Ưng Túc: “Nói láo!”

Ưng Túc nhếch môi cười, ung dung nói: “Pierre, anh hiểu cô ấy được bao nhiêu? Từ nhỏ Bảo Vy đã yêu thích tôi. Dù tôi không nhìn đến cô ấy thì cô ấy cũng sẵn sàng dâng hiến cho tôi. Bất cứ lúc nào. Anh có hiểu không?” - Cụm từ “bất cứ lúc nào”( A-ny-tim-e) của Ưng Túc kéo dài ra nhấn mạnh từng chữ để nhạo báng Pierre bị cắm sừng khiến Pierre tức điên lên vung tay định đấm cho hắn thêm một cú nữa. Nhưng cũng chính lúc này cả hai người bọn họ lại nghe thấy hai tiếng “dừng tay!” đanh thép của Bảo Vy.

Cô ấy đã đứng đó từ lúc nào. Đầu tóc rối bời, gương mặt phờ phạc, hai mắt ngấn nước. Những lời của Ưng Túc cô đã nghe rõ. Lời đêm qua của hắn cô cũng mơ hồ nhớ nhớ quên quên. Cảm giác khó xử và sụp đổ này cứ như vậy dằn xé cô. Trên thế giới này, Pierre là người cô không muốn tổn thương nhất nhưng cô lại tổn thương anh sâu sắc và chà đạp tình yêu của anh tan nát. Còn Ưng Túc, cô thật không còn lời nào để nói với hắn nữa. Cứ như vậy ba người nhìn nhau. Vụn vỡ.

Cuối cùng Pierre cũng nhấc được chân, quay đi. Lúc đi ngang Bảo Vy, anh thấy tay cô đã không còn đeo nhẫn đính hôn nữa thì liền thở dài bước ra ngoài. Bảo Vy không giữ anh lại, chính xác hơn là không giữ nổi anh cũng không có mặt mũi nào để giữ anh. Khi anh vừa bước ra ngoài thì cô đã ngã khụy xuống sàn và khóc ròng như mưa.

Ưng Túc thấy vậy liền đến đỡ cô đứng lên. Nhưng Bảo Vy đã dứt khoát gạt tay anh ra rồi trừng đôi mắt to tròn lườm anh một cách căm hận. Cô gọi thẳng họ tên anh, réo rắc mắng hết lời: “Phan Ưng Túc, từ lúc nào Phương Bảo Vy tôi không biết liêm sỉ sẵn sàng lên giường bất cứ lúc nào với người đàn ông bẩn thỉu như anh?”

Ưng túc thấy Bảo Vy tức giận thì liền xoa dịu cô: “Bảo Vy, nghe anh nói, ý anh không phải vậy. Anh chỉ là...”

Bảo Vy liền tiếp lời Ưng Túc bằng lời lẽ chua chát: “Anh chỉ là muốn đả kích Pierre. Bằng mọi cách khiến anh ấy vì tổn thương mà không kết hôn với tôi có phải không?”