Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 91:Chương 64: Bánh kem Hoa Trạng Nguyên (2)




Bảo Vy tươi cười nói: “Em sợ đến trễ nên vội quá không có thời gian đeo găng tay.”

Lương Giang và vài người giúp việc bắt đầu dọn thức ăn lên bàn, nhìn thấy cậu chủ nhà mình lo lắng sốt sắng cho mợ chủ cũ thì có đến vài phần nhìn không ra. Bởi vì với cậu chủ của họ mà nói thì bao nuôi tình nhân thì có thể chứ lo lắng cho phụ nữ là chuyện không bao giờ. Cho nên lúc họ thấy cậu chủ nhà mình không quan tâm đến sự tồn tại của mợ chủ ở trong nhà thì cũng không lấy gì làm lạ.

Một bàn ăn thịnh soạn toàn những món Bảo Vy thích ăn, còn có luôn một nồi lẩu chua cay thơm nức mũi với vô số món hải sản đi kèm. Bảo Vy nhìn thấy thì trố mắt ra nhìn, phấn khích kêu lên: “Toàn là món ngon thôi. Thích quá đi mất!”

Lương Giang chẹp miệng nghĩ bụng: “Bà cô nhà quê này, nhiêu đây thấm thía gì với sinh nhật của cậu chủ những năm trước. Vì để chiều lòng bà chị mà sinh nhật cậu chủ một năm có một lần mà tôi phải đành hạ mình ăn lẩu đó. Mà nghĩ cũng lạ, bà chị này kim cương vàng bạc hàng hiệu không mê lại cứ thích mấy cái rẻ tiền. Ai cho gì cũng vui sướng thấy rõ, giống như đào được vàng vậy đó. Niềm vui dễ đến ghê nơi.”

Thấy Lương Giang cứ đứng cầm đũa như trời trồng, Bảo Vy liền lên tiếng gọi: “Anh Giang, anh Giang...” - Lúc bấy giờ hắn mới giật mình hỏi lại xem Bảo Vy gọi hắn chuyện gì?

Bảo Vy sợ tâm trạng hắn không vui nên khẽ gợi ý: “Nhiều đồ ăn như vậy hay chúng ta gọi thêm Hạ Lê đến nha.”

Nghe đến tên Hạ Lê tự nhiên đầu óc hắn quay cuồng, tay chân lắc liên tục: “Không, không, không, tôi đang trong thời gian cai nghiện cô ấy.”

Bảo Vy nghe vậy liền lắc đầu thở dài nghĩ: “Hạ Lê rõ ràng cũng rất nhớ Lương Giang. Suốt cả giờ ăn cứ thẩn thờ nhìn ra cửa. Còn mắt thì chốc chốc lại nhìn điện thoại. Lúc rảnh cũng lấy hình ra ngắm nhưng khi bị Bảo Vy bắt gặp thì cô ấy lại chối. Lúc Bảo Vy kêu đi tìm Lương Giang thì Hạ Lê cũng mất bình tĩnh chống chế giống y như vậy.”

Bảo Vy nhìn qua nhìn lại khắp nhà, ngoại trừ người giúp việc đứng phục vụ đồ ăn ra thì cô không thấy có thêm khách mời nào nữa. Bảo Vy nghiêng đầu hỏi: “Anh Túc à, chúng ta có cần chờ mọi người đến rồi ăn hay không?”

Ưng Túc cười nói: “Không cần, anh chỉ mời em và Lương Giang thôi. Em cũng thấy rồi đó, hắn không chịu rủ thêm Hạ Lê nữa.”

Bảo Vy cũng ngậm ngùi nói: “Hôm nay Pierre phải trực, nếu không em nhất định đưa anh ấy đi cùng để mọi người làm quen với nhau.”

Ưng Túc nghe đến tên của tình địch thì máu trong huyết quản sôi trào nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường, giả tạo nói: “Thật tiếc quá! Thật tiếc quá!”

Bảo Vy lại hỏi: “Vậy còn ba mẹ và bà ngoại của anh thì sao? Họ không đến à?”

Ưng Túc mỉm cười giải thích: “Ba mẹ anh nói anh lớn rồi cho nên sinh nhật chỉ nên mời bạn bè mà thôi.”

Bảo Vy nghe đến chữ bạn bè của Ưng Túc thì buộc miệng hỏi: “Còn Linda thì sao?”

Không nhắc thì thôi, nhắc đến Linda thì anh tức điên loạn lên. Cô nàng “nặng bóng vía” đó mấy lần làm anh vụt mất cơ hội tiến gần Bảo Vy. Nếu ăn thịt đượcc ô ta anh thật không muốn nhả xương. Nghe đến tên Linda không chỉ mình Ưng Túc bị dị ứng mà cái tên thư sinh da trắng môi hồng đeo mắt kính kia cũng nổi sải theo. Vì cô ả mà anh bị sếp la mắng trách phạt, anh còn không lén lén mang ả đi giấu hay sao?

Lương Giang lúc này vừa ngồi xuống ghế vừa nhanh miệng lên tiếng: “Thật ra cô ấy đã nghĩ thông rằng mình không nên đến Los Angeles làm gì cho nên đã về nhà với ba mẹ nuôi ở bang khác rồi. Nói mới nhớ cô ấy và sếp không có thân thhiết lắm. Chỉ là sếp thương hại cô ấy nhà nghèo lại mồ côi nên cưu mang giúp đỡ như một kiểu làm từ thiện. Chứ không phải quan hệ kiểu kia. Ai không biết thật sự sẽ hiểu lầm.”

Nói đoạn Lương Giang lại nhìn Ưng Túc cười cười rồi lại quay sang Bảo Vy nói tiếp: “Chị Bảo VY hiểu tính của sếp em chắc không hiểu lầm như người khác đâu ha. Sếp của em nhìn mặt sa tăng chứ tâm Bồ Tát. Cứ cô gái nào mà cần nương tựa là sếp em ra tay giúp liền.”

Ưng Túc nghe đến đây thì lập tức lấy một cuốn chả giò nhét vào miệng Lương Giang. Hắn bận nhai cho nên không còn miệng để nói nữa. Bảo Vy vừa ăn vừa nghĩ: “Thật là biết cách cưu mang, chỉ cưu mang gái đẹp. Ưng Túc à, anh cũng khôn quá rồi đó.”

Nghĩ đến đây Bảo Vy liền bĩu môi cúi đầu thưởng thức món ăn. Ưng Túc ngồi ở giữa Bảo VY và Lương Giang cho nên thuận tiện đưa tay gắp đồ ăn cho Bảo Vy. Chốc chốc anh lại nhúng miếng thịt, hay miếng cá bỏ vào chén cô. Bữa tiệc mặn kết thúc trong êm đẹp với cả hai người. Còn một người thì không ăn miếng nào chỉ cầm ly rượu uống đến say mèm.
Sau khi ăn xong thì Ưng Túc kéo cô lại phía sofa để cắt bánh kem. Bảo Vy định gọi Lương Giang ra cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật Ưng Túc nhưng vừa ngẩng lên đã thấy Lương Giang nằm gục ở bàn. Bảo Vy lắc đầu bĩu môi rồi ngồi xuống bên cạnh Ưng Túc.

Cô nhẹ nhàng cầm bật lửa thắp hai mươi bảy ngọn nến trên chiếc bánh kem có hình hoa đóa hoa Trạng Nguyên Đỏ Rực mà cô mang đến. Sau đó còn cầu kỳ bắt Ưng Túc cầu nguyện và thổi hết hai mươi bảy ngọn nến. Ưng Túc ngoan ngoãn làm theo trong tiếng vỗ tay vui mừng của Bảo Vy.

“Em nghe nói bánh trái cây của tiệm này rất ngon, anh nhất định phải ăn thử đó.” - Bảo Vy hào hứng nói và cắt cho Ưng Túc một miếng thật to.

Ưng Túc nhìn chiếc bánh đẹp đẽ rồi nói: “Hoa Trạng Nguyên sao?”

Bảo VY khẽ gật đầu nói: “Em nhớ mẹ anh nói hoa này là biểu tượng cho tháng sinh của anh. Anh là món quà quý giá mà Thượng Đế ban cho bà. Cho nên, anh đó phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ, có biết không?”

Ưng Túc đưa tay đón lấy  dĩa bánh kem rồi cười nói: “Ba mẹ muốn anh lấy em, anh cũng đã nghe lời rồi.”

Bảo Vy nghe đến đây liền sượng lại, cô áy ngại nói: “Thật ra ý em không phải muốn nhắc đến chuyện này. Chắc lúc đó anh bị sức ép lớn lắm. Nếu ngay từ đầu anh nói với em thì em sẽ không đồng ý kết hôn đâu. Thật ra thì tuy là nhà em có nợ của nhà anh một số tiền nhưng cũng không đến mức buộc em phải lấy anh. Lúc đó em cứ tưởng là anh thật lòng muốn kết hôn. Xin lỗi Ưng Túc. Em không nên tự cho mình là đúng, là cái gì cũng biết.”

Ưng Túc nghe những lời Bảo Vy nhận lỗi với mình thì thật chỉ muốn đè cô ra cắn vào cái mỏ đang hạ thấp giọng rồi tỏ ra ăn năn của cô ta mà nói cho cô ta biết rằng hắn yêu cô và muốn cưới cô đến mức nào.

Phương Bảo Vy từ nhỏ đến lớn không bao giờ nhận lỗi với hắn nhưng nay lại xin lỗi hắn về chuyện đã kết hôn với hắn. Như vậy có khác nào nói là cô ta hối hận nhất đời chính là đã đồng ý kết hôn với hắn. Sao cô ta không để hắn chết trong tai nạn kia đi để hắn không phải đau lòng mà nghe cô ta xin lỗi vì trót dại lấy hắn.

Tuy Ưng Túc không vui nhưng anh không nói gì, chỉ chăm chú đưa bánh lên miệng ăn thử một miếng. Sau đó lại chìa một muỗng bánh ra đút cho Bảo Vy. Bảo Vy không nghĩ gì há miệng đón lấy miếng bánh của anh. Sau khi ăn xong một miếng cô lại muốn ăn thêm miếng nữa: “Đúng là thật sự rất ngon.”

Ưng Túc nhếch môi cười nói: “Cảm ơn em, Bảo Vy.”

Bảo Vy cười hì hì lại đón lấy một miếng bánh từ tay Ưng Túc đút cho. Cảm giác vui vẻ và thân thiết bao trùm cả không gian khiến Bảo Vy vui vẻ mà không nghi ngờ bất cứ điều gì khác thường. Sau đó Bảo Vy nói lời chào tạm biệt Ưng Túc và cô phải về để chuẩn bị cho chuyến bay sáng mai. Ưng Túc không giữ cô, vẫn vui vẻ mỉm cười tiễn cô ra cửa cho đến khi thấy cô mở cửa bước vào nhà anh mới quay đi đóng cửa lại.

....