Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 89:Chương 63: Sinh nhật Ưng Túc (2)




“Chị hai à, không xong rồi. Ba biết chuyện chị nhận lời cầu hôn của anh Pierre rồi. Giờ đang sắp phá nát nhà đây?” - Từ trong điện thoại, giọng Bảo Hân có vẻ gấp gáp và có phần hoảng sợ.

Bảo Vy không lạ gì tính cách của ba cô. Khi cô quyết định để mẹ kế của mình nói chuyện này ra thì cô cũng đoán được mười phần rằng ông sẽ phản ứng như vậy. Cho nên cô vẫn không có gì lo lắng, bình tĩnh mà nói với em gái mình rằng: “Dù ba có đánh chết chị, chị cũng không thay đổi quyết định đâu.”

Bảo Hân nghe xong liền thấy nể phục chị mình vô cùng: “Chị à, chị không chỉ học giỏi mà trong chuyện tình cảm cũng kiên quyết như vậy. Em phục chị quá luôn. Chị đúng là mẫu phụ nữ của thời đại mới. Mạnh mẽ, kiên cường. Cầm lên được bỏ xuống được. Em sẽ cùng chị đấu tranh phá đi rào cản phong kiến của nhà mình. Em ủng hộ chị lấy anh Pierre và sinh ra mấy đứa nhỏ da trắng tóc vàng đẹp như thiên thần. Cố lên chị yêu!”

“Thật là quá giỏi rồi. Hai đứa con gái nhà này thiệt là hết sức nói nổi. Mẹ Bảo Hân, bà chính là dạy con như vậy đó. Cái gì cũng chiều chuộng rồi dung túng cho tụi nó làm càng. Cả chuyện bỏ chồng lấy Tây cũng dám làm. Con gái con đứa như vậy đó. Kêu tôi làm sao ăn nói với gia đình của Ưng Túc đây. Gia đình người ta tử tế biết mấy mà nhà mình thì không có cư xử ra gì. Tuy nhà mình nghèo nhưng trước giờ không để họ khinh, giờ thì hay rồi. Nếu mọi người trong cái xóm này biết chuyện thì hai đứa bây kêu ba phải chui vào đâu mà trốn? Ai dạy tụi mày sống mà quên đi ân tình hả?” - Tiếng ba của Bảo Vy la lối chen vào cuộc nói chuyện của hai chị em. Bảo Hân nghe sợ quá liền cúp máy vì không muốn để chị mình buồn và thay đổi quyết định lấy Pierre.

“Đùa sao? Tương lai làm dì của mấy đứa cháu mắt xanh da trắng dễ thương. Kêu mình từ bỏ việc này thì mình nhất định không từ bỏ. Phải để chị Hai mình an tâm lấy anh Pierre mới được.” - Bảo Hân nghĩ xong cười khoái chí mặc kệ ba cô khó chịu đến mức nào.

...

“Pierre à, anh Lục Kha đã đồng ý phẫu thuật rồi sao?” - Bảo Vy tròn mắt nhìn Pierre kinh ngạc hỏi lại khi nghe Pierre nói sau khi từ Paris quay lại anh sẽ tiến hành phẫu thuật cho Phan Lục Kha.

Pierre cầm tay Bảo Vy nói: “Bảo Vy à, xin lỗi em, kế hoạch đi Paris mười ngày giờ chỉ có thể rút ngắn lại bốn ngày mà thôi. Tình trạng của Kha rất nghiêm trọng. Anh không thể rời Mĩ quá lâu. Từ hôm thử áo cưới đến giờ cậu ấy không tỉnh lại lần nào. Nếu kếo dài thêm anh sợ không thể cứu chữa cho nên dù cậu ấy có đồng ý hay không thì anh cũng nhất định làm phẫu thuật cho cậu ấy.”

Bảo Vy ngơ ngác và nhíu mày tỏ ra có rất nhiều nghi vấn: “Nhưng mà anh cũng phải báo cho người nhà của anh ấy để họ ký vào biên bản đồng ý phẫu thuật. Nếu không sẽ là trái nguyên tắc.”

Pierre nhìn Bảo Vy lo lắng cho anh thì liền cảm thấy lòng ấm áp. Anh kéo tay cô lại ngồi cạnh mình rồi từ tốn giải thích: “Kha đã ký vào giấy đồng ý phẫu thuật. Không đến bước cuối cùng luật sư của anh ấy cũng không đưa cho anh. Nói một cách khác, nếu không còn cố gắng được nữa cậu ấy mới chịu buông tay công ty của gia đình mình. Anh đã bắt đầu cho cậu ấy làm các xét nghiệm. Khi chúng ta quay trở lại, anh sẽ bắt đầu tiến hành phẫu thuật cho cậu ấy.”

Bảo Vy nghe Pierre nói xong thì lòng cũng chùn xuống. Pierre lại cố kéo ra một nụ cười, rồi bình tĩnh nói tiếp: “Tối nay, em về nhà ngủ sớm. Sáng mai anh đến đón em ra sân bay. Chúng tay bay qua Paris gặp ba mẹ anh rồi nhanh chóng quay trở lại. Chúng ta sẽ cùng nhau đón Giáng sinh tại bệnh viện này có được không?”

Bảo Vy mỉm cười, ngả đầu vào vai anh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần có anh bên cạnh thì mùa đông của em luôn ấm áp và Giáng Sinh luôn có ý nghĩa.”

Pierre đưa tay ôm Bảo Vy vào lòng, nhắm mắt tận hưởng cảm giác ở bên cạnh cô. Ánh sáng yếu ớt của mùa đông từ bức tường kính nhìn ra vườn chiếu rọi vào hai người mặc áo blouse trắng ngồi trên băng ghế của bệnh viện, đó là giây phút yên ả hiếm hoi trong công việc giành giật lấy mạng sống của từng bệnh nhân mà họ phải trải qua hàng ngày. Cuộc chiến với bệnh tật của Phan Lục Kha là cuộc chiến Pierre không thể thua, anh tuyệt đối không thể mất đi người bạn này. Người bạn mà từ nhỏ anh đã hứa sẽ dùng hết khả năng để theo học ngành Y chỉ vì muốn cùng già đi với cậu ta. Cho nên, anh không thể thua.