Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 84:Chương 60: Trách nhiệm (2)




Đoàn Nam Phong nghe xong muốn phát nghẹn, anh cau mày hỏi lại: “Cậu điên à? Ưng Túc, cậu có điên hay không?”

Không thấy Ưng Túc nói gì, nhìn anh ta tâm hồn như không để ở chỗ của Đoàn Nam Phong thì Đoàn Nam Phong còn tức điên hơn. Anh gân cổ gắt lớn: “Cậu có biết lô vũ khí này trị giá bao nhiêu tiền hay không? Vừa súng máy, vừa tên lửa, còn có cả máy bay của bên cậu. Lô hàng gần một trăm triệu đô la Mĩ bị cái tên khốn nạn Lưu Trọng Thiên nuốt gọn. Khó khăn lắm tôi mới moi ra thông tin hắn giao dịch với trùm ma túy Kliment từ chỗ của em gái hắn để lập kế hoạch cướp lại hàng. Cậu nói không theo là không thao được hay sao? Vì một người đàn bà không yêu mình, có đáng hay không?”

“Đáng!” - Ưng Túc nghe nhiều lời của Đoàn Nam Phong nhưng chỉ đáp lại một tiếng khiến Đoàn Nam Phong tức điên lên. Anh đưa tay đắm một cú vào mặt của Ưng Túc. Miệng không ngừng mắng: “Ưng Túc, cậu tỉnh lại cho tôi. Nhìn cho thật kỹ đời cậu bị đàn bà hại ra đến nông nỗi gì? Tại sao cậu mãi không thể khắc phục được yếu điểm háo sắc của mình? Cậu muốn dâng cho người khác miếng thịt ngon thì thôi đi, lại còn muốn đi cướp cô dâu của người ta. Cô ta nếu có yêu cậu thì đã không đi kết hôn. Cậu có hiểu hay không, dù cậu có làm gì cũng sẽ không trói buộc được trái tim của người không thuộc về mình. Cậu cũng thấy đó, tôi trăm phương nghìn kế muốn cưới Lưu Uyển Linh nhưng cô ta thì sao? Sống chết gì cũng chạy theo người khác. Đàn bà! Chỉ là một người đàn bà có đáng cho chúng ta bỏ cả đống tiền xuống biển như vậy hay không? Sau khi lô vũ khí này được giao, cậu muốn kiểu đàn bà nào không được?”

Bỏ ngoài tai tất cả những lời của Đoàn Nam Phong, Ưng Túc chỉ đưa tay lau khóe miệng, kiên định nói: “Tôi không cần bất kỳ ai khác. Tôi chỉ cần cô ấy thôi. Không có cô ấy, nửa cuộc đời còn lại của tôi không có ý nghĩa gì nữa.”

Đoàn Nam Phong nghe xong thì ngồi phịch xuống ghế thở dài, nghĩ thầm: “Nếu có thể tiệt giao được với cái loại si tình như vậy thì anh cũng đã làm. Đáng tiếc, lưới tình đã vương vào thì ai có thể cản nổi. Lấy lòng so lòng, nếu bây giờ ai bắt mẹ con của Tinh Vân thì anh cũng nhất định quay về ngay.” - Nghĩ vậy, cho nên anh không cản trở Ưng Túc nữa. Đành ngậm ngùi nói: “Vậy cậu hãy làm điều cậu muốn đi. Tôi không muốn nửa đời sau này nhìn thấy cậu hối hận. Chuyện ở đây cứ để tôi lo.”

Ưng Túc nghe xong mừng lắm, liền nói cám ơn Đoàn Nam Phong rối rít rồi quay đi ngay. Nhưng Ưng Túc không bao giờ ngờ rằng lần giao dịch này là một cái bẫy mà Lưu Trọng Thiên và thế lực đứng phía sau hắn bày ra để đưa anh và Đoàn Nam Phong vào chỗ chết. Sau lần giao dịch này Đoàn Nam Phong đã bị thương rất nặng, sút chết.(*)

  ...

Tiếng nước rửa tay trong phòng khám bệnh đều đều chảy ra. Sau một lúc, Pierre từ phía buồng rửa tay bước ra nhìn thấy Phan Lục Kha trầm tư ngồi nhìn ra cửa sổ thì nhẹ nhàng nói: “Năm nay cậu không về Paris thăm mẹ cậu sao?”

Phan Lục Kha thở dài đáp: “Giúp tôi đặt một bó hoa lên mộ cho bà ấy. Năm nay tôi còn trong tay nhiều dự án phải hoàn thành.”

Pierre nhìn Phan Lục Kha đầy thông cảm, bản thân anh biết bệnh tình của Phan Lục Kha đang trở nên trầm trọng cho nên anh ấy sợ đi xa một mình. Cũng không dám để thư ký đi cùng vì sợ ba anh biết việc mẹ anh đã mất cũng không dám đi cùng hay chia sẻ với bất kỳ ai. Nỗi cô đơn này phải chăng chỉ có những người ngồi ở trên cao như Phan Lục Kha mới thấu hiểu.

Một người vì trách nhiệm mang nặng trên vai mà trở nên cô đơn cùng cực không dám yêu. Một người lại vì sợ “trách nhiệm” mà không thèm yêu. Thậm chí lạnh lùng quay lưng lại với người yêu mình thật lòng. Cuộc đời vốn là những trò cười hư ảo như thế. Hạnh phúc, đau khổ được mất đều cũng chỉ nằm trong sự lựa chọn của mỗi chúng ta.

“Nếu năm nay tôi không đưa Bảo Vy về Paris, tôi nhất định đi cùng cậu.” -Pierre nhẹ nhàng giải thích.

Phan Lục Kha cười cười vui vẻ nói: “Không cần bận tâm đến tôi. Đưa vị hôn thê về nhà ra mắt gia đình cũng là chuyện nên làm. Dịp Giáng Sinh là thời gian gia đình đoàn tụ, cậu chọn thời điểm này là hay nhất rồi. Tôi thấy cậu cầu hôn thành công thì trong lòng cũng mừng như bản thân mình sắp kết hôn.”

Pierre ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, tựa lưng về phía sau thong thả nói: “Đúng ra tôi định sau khi phẫu thuật cho cậu xong và chờ Bảo Vy học xong thì mới nghĩ đến chuyện cầu hôn cô ấy nhưng mà tôi cảm thấy có chút bất an.”

Phan Lục Kha kinh ngạc cười hỏi: “Còn có gì khiến cho người như cậu bất an sao?”

Pierre chậc lưỡi chậm rãi kể: “Bên cạnh cô ấy có một người bạn “thanh mai trúc mã”. Tôi tin tưởng Bảo Vy nhưng tôi không tin tưởng cậu ta. Trưa nào cậu ta cũng đều mang cơm đến ăn cùng Bảo Vy. Đêm nào Bảo Vy trực ở bệnh viện, cậu ta cũng đều biết. Lại cả đêm đến ngồi cùng để nói chuyện. Hai người họ nhà lại cạnh nhau. Không đi cùng siêu thị cũng là nấu ăn cùng nhau. Không dưới vài chục lần tôi nhìn thấy họ vui vẻ nói cười và ở riêng với nhau. Cậu nói xem, đàn ông không có ý đồ liệu có dành nhiều thời gian bên cạnh người phụ nữ không?”

Phan Lục Kha gật gù tán đồng: “Lo lắng có lý do. Nhưng sao cậu không chia sẻ điều này với bạn gái mình?”

Pierre nhướng mày nói: “Cô ấy thật sự rất bận rộn mà tôi cũng không có nhiều thời gian cho cô ấy. Mỗi tháng nếu lịch trực của chúng tôi lệch nhau thì gần như không thể nào gặp mặt được. Tôi nói cho cô ấy nghe những bất an của tôi để cô ấy chán ghét và mệt mỏi với tôi hay sao? Như vậy có ích không? Nói thật, lần cầu hôn này tôi cũng là đánh liều để thử xem tình cảm của cô ấy có thay đổi hay không? Thì ra cô ấy kiên định hơn tôi nghĩ. Việc cô ấy đồng ý lời cầu hôn của tôi khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Cho nên...”

Phan Lục Kha nghe đến đây liền tiếp lời: “Cho nên liền sắp xếp cho cô ấy đi thử áo cưới và mua vé cho cô ấy về Paris với cậu có phải không?”

Pierre nhanh chóng gật đầu xác nhận: “Chính là như vậy. Mặc dù Bảo Vy còn băn khoăn về phía gia đình của cô ấy nhưng tôi đã hứa đến Tết Việt Nam tôi nhất định cùng cô ấy về thăm nhà cũng là đưa ba mẹ tôi sang nói chuyện nghiêm túc về hôn lễ của hai chúng tôi.”

“Nghe có vẻ như tôi sắp được uống rượu mừng rồi.” - Phan Lục Kha vu vẻ cười nói.

“Sẽ không thiếu phần của cậu. Còn giờ thì mau đưa tôi đi ăn tối trước đã chủ tịch Phan.” - Pierre vừa nói vừa rời khỏi ghế. Anh lấy áo khoác mặc vào và bước ra ngoài.

Phan Lục Kha đi theo sau cũng nói thêm: “Khi nào đi thử áo cưới thì báo để tôi đi cùng cậu. Rể phụ như tôi cũng nên vì chú rể như cậu mà làm ít việc.”

Pierre gật đầu nói dứt khoát hai tiếng : “Nhất định!”

...

(*) Phần này các bạn đọc Thiên Kim Bạc Tỉ sẽ hiểu. Giai đoạn Đoàn Nam Phong bị thương trong Thiên Kim Bạc Tỉ và giai đoạn trong phần này là giống nhau.