Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 77:Chương 55:“Có những thay đổi nhỏ, mà cả hai không nhận ra” (2)




Không biết từ khi nào việc ham muốn thể xác cô lại không còn khiến anh mê mẩn bằng việc yên tĩnh ngồi ngắm nhìn cô chăm sóc anh như thế này.

Người ta thường nói: “Con người phải trải qua đau ốm bệnh tật trong đời mới có thể bình tâm sáng suốt nhìn thấy nhiều điều.” . Phật cũng từng dạy rằng: “Phải có khổ hạnh thì mới không sinh ra nhục dục.”. Điều này Ưng Túc càng ngẫm nghĩ càng thấy đúng. Anh đang dần nhìn thấy lòng mình và hiểu ra vì sao anh lại mê đắm Bảo Vy đến như vậy. Lúc đầu bản thân anh cứ nghĩ là do vấn đề sinh lý, vì Bảo Vy hơn người và quyến rũ nhưng dần dần anh mới biết thì ra là anh đá yêu cô ấy từ rất lâu rất lâu rồi.

Bất ngờ Ưng Túc giữ lấy tay Bảo Vy đang đặt trên vai mình, nói khẽ: “Cảm ơn em đã không bỏ mặc anh.”

Bảo Vy mỉm cười trong sáng nhìn vô tấm gương phản chiếu hình ảnh của hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta dù đã ly hôn cũng vẫn còn là bạn bè. Anh không may gặp nạn, tôi phải giúư đỡ anh. Đó cũng là việc nên làm. Không phải trước đây cô giáo từng dạy “Ăn ở như bát nước đầy” hay sao?”

Nói xong, Bảo Vy  quay lưng lấy khăn bông choàng lên vai anh: “Để tôi gội đầu cho anh.”

“Gội đầu sao?”- Ưng Túc như nhớ ra chuyện gì liền hỏi lại như để xác nhận điều gì đó.

“Phải” - Bảo Vy liền gật đầu rất nhanh như không để ý thái độ hơi khác thường của Ưng Túc.

Ưng Túc mỉm cười, nhìn qua tấm kiếng, trìu mến nói: “Lúc nhỏ em hay để tóc dài nhưng lại ghét gội đầu. Mẹ kế của em thì bận buôn bán và lo cho em gái em cho nên cũng không quan tâm đến em nhiều. Em còn nhớ không, bà ngoại vẫn hay kêu em qua nhà gội đầu cho em. Lần nào cũng là anh nấu nước lá bưởi để em gội đầu. Lúc xách nước vô cũng là anh giúp bà ngoại xối nước lên tóc em. Không ngờ cũng có lúc được em trả ơn.”

Bảo Vy nghe hắn nhắc đến chuyện hồi nhỏ thì cũng bắt đầu nhớ lại. Hắn nói không sai, lúc hai người còn nhỏ, đúng là hắn thường hay giúp bà ngoại hắn gội đầu cho cô. Nghĩ lại thấy kỷ niệm này cũng thật dễ thương. Thời gian qua nhanh thật, chớp mắt đã mười mấy năm, cuối cùng cũng có lúc cô giúp hắn gội đầu để trả món nợ ân tình này.

“Chuyện lúc nhỏ ở quê đúng là rất vui.” - Bảo Vy buộc miệng cảm thán trong lúc gội đầu cho Ưng Túc. Ưng Túc cũng chớp mắt thừa nhận: “Đó là những kỉ niệm vui nhất trong đời anh. Chỉ bởi vì có em.”

Bàn tay đang cào tóc cho Ưng Túc của cô bỗng dưng khựng lại, cô né tránh ánh mắt thâm tình của hắn phản chiếu trong chiếc gương trước mặt. Từ lần trước anh nhìn thấy người đàn ông khác hôn cô, anh đã biết anh không còn cơ hội tiến gần cô thêm nữa nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ. Nhất là khi bản thân mình đã thông suốt tình cảm trong lòng mình dành cho ai. Chỉ là ngay lúc này anh không muốn ép Bảo Vy phải chấp nhận anh ngay. Anh muốn từ từ cho Bảo Vy nhìn thấy được tình cảm anh dành cho cô và để Bảo Vy thay đổi cái nhìn về anh.

Bảo Vy im lặng hồi lâu rồi nói qua chuyện khác: “Anh nghiêng đầu một chút để tôi xả nước.”

Ưng Túc gật đầu ngoan ngoãn làm theo. Từng gáo nước ấm dội lên cùng cảm giác bàn tay cô nhẹ nhàng luồn vào tóc anh xoa nắn da đầu khiến anh khoan khoái dễ chịu. Sau khi mọi thứ xong xuôi, tóc tai được Bảo VY lau khô, chiếc áo bệnh nhân cũng được mặc vào cẩn thận thì Bảo Vy lại hỏi: “Anh còn cần tôi giúp gì nữa không?”

Ưng Túc xua tay cho cô đi ra ngoài nhưng anh vẫn không có ý định cùng đi ra. Nhìn thấy tình huống này Bảo Vy liền hỏi: “Anh muốn đi vệ sinh sao?”

Hắn ngần ngại gật đầu. Bảo Vy nhìn hắn vài giây rồi nhướng mày ra vẻ sốc lại tinh thần, lần nữa mạnh miệng nói: “Để tôi giúp.”

Nhưng hắn nhất định không cho cô giúp. Bảo Vy liền nói: “Vết thương chưa lành, anh cuối xuống sẽ rất đau và có nguy cơ bị hở ra. Cứ để cho tôi giúp. Không sao đâu. Không cần ngại.”

Ưng Túc vẫn đứng trầm ngâm một lúc. Bảo VY thấy vậy lại nói: “Hay để tôi đi gọi Lương Giang.”

Ưng Túc lúc này mới lên tiếng: “Anh không ngại em nhìn thấy.”

Bảo Vy quay lại nhìn hắn rồi cúi đầu nói: “Uhm, tôi là bác sĩ, tôi... không có ý nghĩ lệch lạc.”

Bỏ qua lời giải thích của Bảo Vy, Ưng Túc lại nói tiếp: “Chỉ là nó không giống những lần trước em nhìn thấy thôi.”

Bảo Vy nghe xong giật mình, hai má đỏ như hai quả cà chua chín mọng. Cảm giác nóng bừng trên mặt lan ra đến tận đầu ngón tay. Cô rất muốn đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy hắn nhăn mặt cố cuối xuống để cởi chiếc quần của bệnh nhân ra thì cô không nghĩ gì nữa liền quỳ xuống dưới chân hắn giúp đỡ. Tuy nhiên mặt vẫn quay đi, ngượng ngùng nói:“Anh không muốn tôi nhìn thì tôi không nhìn. Nhưng phải để tôi giúp.”

Ưng Túc cũng dùng giọng điệu trầm ấm đáp lại: “Nó không giống như những lần trước, anh sợ em thất vọng và chê bai.”

Bảo Vy nhíu mày lẩm bẩm: “Nói cái gì vậy không biết. Tên điên này. Thật là...”

Sau một lúc cuối cùng Bảo VY cũng giúp cho hắn giải quyết xong các nhu cầu cơ bản của hắn. Lúc bấy giờ cô mới  dìu hắn ra bàn ăn và lấy cháo cho hắn ăn.

“Cháo tôi nấu chắc không ngon như đồ anh hay ăn nhưng cứ coi như đây là tấm lòng của tôi. Cũng vì tôi đêm đó hơi quá đáng, đã mắng anh rất nhiều khiến anh không vui nên hôm sau lái xe không tập trung gây ra tai nạn. Tí nữa mạng cũng không còn. Tôi... rất áy náy.” - Bảo VY vừa múc cháo vừa dùng giọng áy náy nói.

“Áy náy sao không sớm đến thăm anh?” - Ưng Túc nghiêng đầu nhìn cô, truy vấn.

Bảo Vy đẩy chén cháo về phía anh, ngần ngại nói: “Tôi nghĩ anh là nhân vật lớn, có nhiều phụ nữ hâm mộ cho nên chắc sẽ có nhiều người ra vào thăm hỏi. Tôi... chỉ là... không muốn làm phiền anh.”

“Là em ghen khi thấy những người phụ nữ khác ở bên anh có phải không?” - Ưng Túc nghe cái giọng điệu ắp úng của Bảo VY thì liền chụp mũ ngay.

Bảo Vy liền lắc tay phủ nhận: “Không phải. Tôi và anh chỉ là bạn bè, sao tôi lại ghen chứ?”

Ưng Túc nhếch môi cười hỏi tiếp: “Nếu đã sợ làm phiền, vậy thì sao hôm qua em lại đến?”

Bảo Vy nhìn xuống chén cháo giả vờ cầm muỗng khuấy khuấy cho nguội rồi khó nhọc nói: “Chuyện li hôn, ba tôi chưa có biết. Anh có thể giúp tôi giấu thêm một thời gian nữa để khi ông ấy khỏe mạnh và vui vẻ hơn rồi nói có được không?”

Ưng Túc nghe xong liền nhếch môi cười, ánh mắt liền lóe lên tia thích chí. Anh ung dung nói lại: “Chả trách Phương Bảo Vy hàng ngày kiêu căng ngạo mạn mà sáng nay lại đến sớm như vậy lăng xăng giúp tôi đủ chuyện, thì ra là có mục đích.”

Bảo Vy nghe xong dằn cái muỗng xuống chén, khó chịu lên giọng nói: “Anh có thể đừng dùng não heo mà nghĩ về con người không vậy? Anh hỏi tôi vì sao hôm qua lại đến, ý tôi là hôm qua tôi đến là muốn thương lượng chuyện đó với anh. Tiện tay giúp đỡ anh thay băng. HOàn toàn không liên quan gì đến chuyện hôm nay cả.”

Ưng Túc không giận, hắn cầm lấy cái muỗng từ tay Bảo Vy, thông thả khuấy cháo rồi ngẩng lên nhìn cô hỏi: “Vậy hôm nay em đến là vì áy náy thôi sao?”

Bảo Vy biết mình đã bị hắn gài bẫy nhưng Phương Bảo VY cô thông minh có thừa, dễ gì dẫm vào bẫy thừa nhận cô quan tâm hắn mà đến. Cho nên cô liền nghiêng đầu hất mặt nói: “Túc heo, tôi biết cuộc đời đáng thương của anh chưa từng gặp qua người tốt cho nên Phương Bảo Vy tôi muốn cho cái não heo của anh một cái nhìn mới. Đó là người phụ nữ quản đại, yêu thương bệnh nhân như tôi còn có hiện hữu trong thời hiện đại đó.”

Ưng Túc đang đưa muỗng đầu tiên lên miệng ăn thì liền bị nghẹn. Anh nghe cái giọng chanh chua lên mặt của Bảo VY thì liền bật cười đến sặc. Cô gái này dù có oai phong thế nào cũng không bỏ được cái tính con nít của mình. BỊ ai chọc giận thì lập tức sẽ lên mặt tự kiêu một cách đáng yêu như vậy.

Hai người chí chóe với nhau một lúc thì phía cánh cửa phòng bệnh mở ra.