Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 61:Chương 45: Phụ nữ chỉ có thế (2)




Lối vào khu biệt thự phải đi qua một hàng rào an ninh, gửi giấy tờ và đăng ký họ tên trước khi vào gặp dân cư sống trong khu này. Ưng Túc đã đến và đăng ký nhiều lần nhưng Charley đều không gặp anh. Ưng Túc không bỏ cuộc, anh quyết định lẻn vào. Anh đi đường vòng từ khu rừng rồi lại trèo qua thanh chắn cao ngất để vào khu vực khu dân cư này. Anh nhớ lúc đó tay anh đã bị kẽm gai quẹt một đường dài chảy đầy máu nhưng anh mặc kệ. Chỉ chăm chăm hướng về ngôi nhà của Charley. Phía cổng nhà Charley cũng có bảo vệ, Ưng Túc không thể nào đường đường chính chính gọi cửa bước vào cho nên anh lại lần nữa trèo tường.

Sau khi đột nhập vào căn biệt thự của Charley, Ưng Túc liền nhìn quanh tứ phía rồi đi lên phòng ngủ trên tầng hai tìm cô. Có vẻ như trong nhà không có ai. Anh lại kiên nhẫn ngồi đợi. Lúc này anh mới phát hiện tay mình rướm nhiều máu cho nên anh vào nhà vệ sinh rửa vết thương.

Lúc bước ra ngoài, cảnh tượng mà anh nhìn thấy khiến anh suốt đời không quên. Cũng chính giây phút này, anh biết bản thân mình không yêu Charley như mình nghĩ. Cảm giác không phải là đau đớn mất mát nhói tim như khi mất Bảo Vy mà lại chính là khinh bỉ và ghê tởm. Từ lúc quen Charley, tất cả mọi thứ với anh là mù mờ, duy chỉ có lúc này... Một cú đau nện xuống khiến người ta thông suốt đến lạ.

Trước mắt Ưng Túc, người bạn gái đầu tiên của anh, người anh luôn thương nhớ đang cùng anh trai mình Phan Lục Kha ôm nhau trên giường. Nhìn qua không giống như họ vừa quen nhau. Có lẽ Charley từ rất lâu rất lâu rồi đã là của Phan Lục Kha. Cô ta chưa từng thật lòng với anh. Chưa từng... Thì ra đàn bà chỉ có thế.

“Phan Ưng Túc tôi từ nay xin thề sẽ không bao giờ dùng lại đàn bà của người khác. Không bao giờ.” - Có lẽ cũng vào lúc này trong nội tâm bị tổn thương sâu sắc của anh đã sinh ra một quan điểm cực đoan. Đó là không bao giờ bao nuôi những cô gái đã thất thân bao gồm vũ hậu hạng nhất ở Masquerade một lòng si tình với anh. Sự si tình và chân thành của Ngọc Mi không phải Ưng Túc không biết nhưng có những thứ đã nằm sâu trong tiềm thức khiến anh không sao vượt qua nổi.

  Ưng Túc siết chặt nắm tay, trong lòng anh cảm giác đậm nét nhất lúc này chính là không cam tâm. Không phải không cam tâm chuyện mất Charley mà điều khiến anh đau nhói chính là cô ta lại ngả vào lòng của Phan Lục Kha. Chuyện của ngày hôm đó anh không hiểu tận tường nhưng hôm nay tận tai nghe mẹ anh nói, anh mới biết Charley bị mẹ anh ép rời khỏi anh. Nhưng dù có như vậy, cô ta cũng không thể chọn Phan Lục Kha. Tại sao Phan Lục Kha luôn lấy đi tất cả mọi thứ của anh? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao trong mắt mọi người chỉ có Phan Lục Kha mà không phải là anh? Ngay cả Charley cũng ngả vào tay hắn. Rốt cục hắn phải lấy đi của anh bao nhiêu thứ mới cam lòng?

Ưng Túc đạp thắng xe lướt đi trong gió siết bên tai, chiếc xe thể thao màu xanh dạ quang phút chốc khuất dần trong màn sương mù mịt. Những câu hỏi tại sao cứ vang lên bên tay như dây leo siết lấy tâm tình khiến anh khó thở đến mức chỉ muốn kết thúc tất cả mọi thứ.

“Á!!!!”