Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 40:Chương 32: Mém tí thành công (I)





 
 
Ba của Ưng Túc nhìn thấy anh đưa Bảo Vy về nhà thì vui vẻ vô cùng. Ông đưa Bảo Vy lên thăm phòng đọc sách của mình, giới thiệu cho cô bộ sưu tập đồ cổ quý giá của ông. Mặc dù lúc nhỏ Bảo Vy rất ít khi gặp mặt ông nhưng cô luôn nhận được quà mỗi khi ông về Việt Nam thăm Ưng Túc. Cô còn nhớ rõ quà của cô lúc nào cũng là chiếc váy công chúa vô cùng đẹp và đắc tiền còn quà của Ưng Túc thì lúc nào cũng là mô hình xe hơi. Nhiều đến mức vứt ra có thể cân ký bán ve chai, lúc đó Bảo Vy đã nghĩ vậy nhưng về sau thì cô biết là Ưng Túc thích động cơ, thích máy móc cho nên ba anh đặc biệt mua cho anh rất nhiều. Lúc đi Mĩ anh cũng đóng gói tất cả bộ sưu tập của mình đem đi chứ không bán ve chai cái nào cả.

“Thịnh tình vốn khó chối từ”, dù Bảo Vy không muốn nhìn mặt Ưng Túc nhưng với gia đình anh, cô luôn có cảm giác gần gũi và thân thuộc như người thân của mình. Ba Ưng Túc nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh cô, tay còn tình tứ đặt lên eo cô thì tỏ ra rất hài lòng. Ông nghĩ là hai người đã hàn gắn cho nên trong bữa cơm trưa đã đề cập đến chuyện tổ chức hôn lễ cho hai người. Không cần phải bàn cũng biết bà ngoại Ưng Túc vui vẻ đến mức nào. Cả bữa ăn cứ cười suốt. Còn mẹ Ưng Túc thì hào hứng đến mức bàn tính chuyện may áo cưới, đặt tiệc, in thiệp, khách mời... Giống như bọn họ sẽ tổ chức cưới ngay vậy đó.

Bảo Vy nghe đến chuyện này tự nhiên thấy nuốt không trôi cơm. Cuộc sống tự do của cô chỉ vừa mới bắt đầu khi tống được cục nợ mang tên Ưng Túc ra khỏi đời, bây giờ lại sa lưới lần nữa thì khác nào tự mua dây buộc mình. Cô khẽ đưa mắt nhìn sang Ưng Túc xem phản ứng của hắn. Hắn vẫn cắm cúi ăn cơm coi như chuyện không liên quan đến mình. Tự nhiên Bảo Vy thấy thái độ của hắn như vậy thì hơi hụt hẫng. Cô không biết tại sao trong lòng lại có cảm giác như vậy.

Cô thẩn người một lúc đến khi mẹ Ưng Túc lên tiếng hỏi: “Bảo Vy, con thấy chúng ta có nên mời ba mẹ và em gái con qua Mĩ trước hôn lễ hay không?”

“À, còn nữa, mấy tháng nữa em gái con tốt nghiệp Phổ thông, mẹ đã nói với ba mẹ con cho em gái con sang đây học. Như vậy con cũng sẽ đỡ buồn.”

Bảo Vy nghe đến đây liền hoàn hồn trở lại, cô ấp úng nói: “Chuyện này...có thể bàn sau được không ạ? Con... vẫn chưa hoàn thành xong việc học. Cho... nên...”

Ưng Túc nghe được câu trả lời của cô thì liền ngừng đũa. Hắn ngẩng mặt lên, liếc xéo cô một cái rồi dùng cái mặt lạnh tanh lườm cô. Không khí trên bàn ăn phút chốc cô đặc lại, Bảo Vy cảm nhận được đạn đang bắn tỉa đến mình cho nên quay mặt sang nhìn hắn, cố kéo cơ miệng hé ra để tình hình hạ nhiệt. Ưng Túc không nói câu nào, đứng dậy bỏ lên phòng. Bà ngoại anh đang vui cũng tắt luôn nụ cười trên môi. Ba mẹ Ưng Túc gọi với theo anh nhưng anh cũng không quay lại. Bảo Vy tự nhiên cảm thấy mình rất luống cuống trong tình huống này, giống như cô khiến cho không khí thành mất vui. Ngay lập tức cô kiểm điểm lại bản thân mình: “Không phải chứ, mình và hắn đã ly hôn. Mình kiếm cách từ chối khéo hôn lễ cũng là để giúp hắn thôi. Với lại lúc mọi người bàn chuyện hôn lễ, hắn cũng không nói gì, mình chỉ thay mặt hắn nói ra suy nghĩ thôi. Hắn không cám ơn mình, lại còn ra vẻ chảnh chẹ như vậy. Đúng là được cưng chiều quá đó mà. Đồ ôn thần!”

Mẹ của Ưng Túc cố giấu tiếng thở dài, bà làm dịu tình hình bằng cách mang bánh củ năng mà Bảo Vy làm bày ra bàn ăn. Bà ngoại Ưng Túc rất thích món bánh củ nănng này cho nên tâm tình liền thấy vui vẻ. Bà không quên thằng cháu ngoại cưng của bà cũng thích món này cho nên liền nói: “ Bảo Vy, con mang một đĩa lên cho Ưng Túc đi. Thằng bé này tính khí nó thất thường như vậy đó, con mặc kệ nó đi. Vợ chồng nên thông cảm cho nhau.”

Bảo Vy vừa đưa một muỗng bánh lên miệng, nghe xong liền khựng lại hết muốn ăn. Cô như không tin được là cô còn phải hầu cho “thiếu gia” nhà này ăn bánh nữa. Ngẩng lên nhìn bà ngoại đang vui vẻ, cô cũng không nỡ từ chối. Bảo Vy bất đắc dĩ đứng dậy cầm dĩa bánh cũ năng trên tay, không quên chan thêm nước cốt dừa. Mẹ Ưng Túc thấy vậy thì vui vẻ ra mặt: “Đúng là Bảo Vy chu đáo, hiểu được Ưng Túc thích ăn bánh củ năng với nước cốt dừa.”

Bà ngoại anh cũng vui vẻ phụ họa: “Vợ chồng sống cùng nhau, quan tâm nhau là lẽ đương nhiên rồi.”

Bảo Vy một lòng muộn phiền sầu não, miễn cưỡng cầm dĩa bánh lên phòng hắn. Căn biệt thự rộng lớn, không biết đâu là phòng của hắn cho nên cô cứ dựa theo trí nhớ lần trước đến đây được mẹ Ưng Túc giới thiệu mà đi bừa. Đến phòng nào cô cũng gõ nhẹ cửa rồi đẩy cửa bước vào ngó nghiêng. Cuối cùng cũng mở đúng cửa, thiếu gia nhà này đang lục loại giấy tờ gì đó, vừa nhìn thấy cô thì vội giấu đi. Bảo Vy nhìn thấy cũng không thèm hỏi, chỉ nhẹ nhàng bước vào phòng đặt dĩa bánh lên bàn khẽ nói: “Bánh củ năng anh thích ăn nhất đó. Không phải lúc nào tôi cũng làm nó đâu.”

Gương mặt Bảo Vy nhàn nhạt sắc thái, miễn cưỡng mời hắn ăn. Ưng Túc nhìn qua bàn, một mẫu bánh trong suốt đẹp đẽ với nước cốt dừa trăng trắng bên trên trông rất đẹp mắt, lại cất giọng nói: “Ngồi xuống ăn cùng tôi.”

Bảo Vy nghe xong như nghe được vượn nói tiếng người, gò má khẽ nâng lên, mắt cũng chớp động: “Anh bị mất trí hả? Tôi với anh không có kiểu quan hệ thân mật đến vậy.”
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hi các độc giả của Mangatoon, tốc độ ra chương mới sẽ phụ thuộc vào sự ủng hộ của các bạn thông qua vote và like cùng comment. Hạc Giấy rất vui vì nhận được những comment của các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên tìm Hạc Giấy tại FB: Những câu chuyện của Hạc Giấy nhé! Hạc Giấy đang chờ để gặp các bạn đây. Xin chào và hẹn gặp lại! Cám ơn vì các bạn đã đọc truyện của mình.