Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 4:Vy có thích nước Mĩ không?




Bảo Vy có Visa đi Mĩ chỉ trong vòng ba ngày sau khi đăng ký hôn thú với anh. Bởi vì Visa mà cô lấy không phải là Visa do Ưng Túc bảo lãnh. Visa cô lấy chính là visa du học tiến sĩ của Đại học California có giá trị trong ba năm. Nhưng Bảo Vy chỉ mất có hai năm để hoàn thành luận án tiến sĩ ở Mĩ. Nhiều giáo sư nhận xét cô là thiên tài hiếm có, là bàn tay vàng trong phẫu thuật lâm sàng. Tài năng của cô cũng nhanh chóng được thừa nhận ở Mĩ. Chỉ có Bảo Vy là hiểu rõ, cô vì hận Phan Ưng Túc thấu xương nên nhất định phải cố gắng hơn người để cho anh ta thấy cô không cần anh ta.

Hôm trước khi Bảo Vy bay qua Mĩ, Tinh Vân dù đang chạy ngược chạy xuôi lo tìm cho mẹ mình nơi phẫu thuật thì cũng vẫn chạy qua nhà cô. Tinh Vân chở cô trên chiếc xe máy cà tàng đi ra chợ Huyện. Hia người mua sắm nhiều thứ, ăn uống cũng nhiều thứ.

“Bảo Vy, chúc cậu qua Mĩ “công thành danh toại”, hạnh phúc bên người cậu mong ngóng.”

“Tinh Vân, chúc cậu mau chóng chữa được bệnh cho bác Minh và có thể gặp lại anh chàng đó.”

Hai người cùng mỉm cười cụng hai ly chè ba màu vào với nhau. Bản thân hai cô đều không muốn để bạn mình buồn cho nên chỉ có thể giấu tâm sự riêng vào lòng.

Lúc Tinh Vân đưa cô về nhà, cô đã cầm tay Tinh Vân mà nói rằng: “Hứa với mình, dù cuộc sống thay đổi thế nào thì chúng ta cũng mãi là bạn tốt của nhau có được không?”

Tinh Vân cười nói: “Tất nhiên rồi. Cho dù mình có là tỉ phú cũng sẽ không quên cậu.”

Bảo Vy lại cười nói: “Cho dù mình là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất cũng không quên cậu.”

Hai cô gái liền ôm nhau một lúc rồi nói lời tạm biệt. Cả hai chỉ muốn mãi ôm nhau như thế này, không bao giờ chia lìa.

Đêm hôm đó, mẹ kế của Bảo Vy qua phòng ngủ với cô. Bà ôm cô vào lòng mà khóc: “Mẹ đã nghe Bảo Hân nói rồi, cái thằng Ưng Túc đó không như chúng ta nghĩ. Sao con còn đồng ý lấy nó.”

Bảo Vy cố giấu tiếng thở dài, nhẹ nhàng nói: “Mẹ à, con thật muốn lấy Ưng Túc.”

Bà lau nước mắt, xoa đầu cô: “Từ khi con ba ngày tuổi, mẹ đã nuôi con. Món con thích ăn, việc con muốn làm sao người mẹ lại không biết. Nói chi đến mẫu người trong lòng con. Con đang muốn thay cha mẹ gánh vác cái gì? Ta buôn bán, cộng thêm ba con bắt mạch chữa bệnh cũng đủ sống qua ngày. Nợ thì từ từ trả. Con ở huyện đi làm bác sĩ cho an nhàn. Sao phải ép mình qua bên đó làm cái gì? “Một thân một mình”, “xứ lạ quê người” lỡ bị bắt nạt thì ai bênh vực con?”

Bảo Vy tuy ngoài miệng trấn an bà nhưng trong lòng cô cũng rất lo lắng. Chỉ là đã không còn đường lui.

Cũng may, gia đình Ưng Túc rất yêu quý Bảo Vy. Nhất là bà ngoại của anh. Bà xem cô như cháu gái ruột thịt. Lúc nhỏ, cô vẫn thường cùng Ưng Túc về nhà anh ăn cơm. Lúc đó ba Ưng Túc ở Mĩ lo làm ăn nên anh sống cùng mẹ và bà ở đảo. Sau này mọi chuyện ổn định, ba anh liền bảo lãnh hai mẹ con họ qua. Đó là do mẹ anh lúc đó nói như vậy nhưng khi sang Mĩ thì Bảo Vy mới biết thật ra ba anh nghe lời ông bà nội anh lấy một người vợ giàu có. Sau này ông bà nội anh qua đời để lại tài sản cho ba anh thì ba anh mới dám ly hôn với vợ trước và đón mẹ con Ưng Túc sang.

Ngày đầu tiên đến Mĩ, ba mẹ và bà ngoại Ưng Túc đã ra tận sân bay quốc tế Los Angeles đón cô. Bảo Vy được gặp lại họ thì trong lòng rất vui vẻ. Nhiều năm như vậy mà mẹ của Ưng Túc vẫn trẻ đẹp như ngày nào. Ba của anh cũng là người rất thân thiện. Ông liên tục khen Bảo Vy tài giỏi vì ngay cả người Mĩ cũng khó có thể lấy được học bổng tiến sĩ Y khoa toàn phần như cô. Ông còn nói chờ cô và Ưng Túc lấy được giấy đăng ký kết hôn sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người thật long trọng.

Đêm đó, bà sang phòng ngủ cùng cô. Bà nói với cô rất nhiều điều, tâm sự với cô cái khó mà Ưng Túc phải chịu.

“Thằng bé này mặc dù cố gắng rất nhiều nhưng không bao giờ được đứng trước anh trai nó. Nhà mẹ của anh nó có thế lực kinh tế lớn cho nên được cổ đông ủng hộ cho chiếc ghế chủ tịch Hội Đồng Quản Trị nhiệm kỳ tới. Ưng Túc vì không phục nên nó tự mình tiến thân trên con đường khác. Ba nó thấy nó lêu lỏng cho nên mới bắt nó cưới vợ. Ta nhìn qua nhìn lại vẫn là ưng ý con nhất.”

Bà vừa nói, vừa vuốt tóc cô: “Bảo Vy à, ta nhớ như in hình ảnh lúc nhỏ của hai đứa con. Lúc cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà ăn cơm ta nấu. Ta biết con thông minh hơn những đứa trẻ khác. Ta và bà ngoại Ưng Túc cũng thương con như con cháu ruột thịt. Ta mong con đối xử tốt với Ưng Túc một chút, giúp đỡ và khuyên bảo nó. Con trai lớn rồi, mẹ không nghe, chỉ nghe vợ. Con ở bên gối nói lời tốt với nó để nó trưởng thành.”

Bảo Vy nghe xong cũng hiểu được nỗi khổ của anh. Anh trở nên như vậy chắc là do cuộc đời làm tha hóa. Nếu anh chịu thay đổi thì cô cái gì cũng nhường cho anh.

Sau này, Bảo Vy mới biết cô suy nghĩ thật ngây thơ. Bởi vì, Ưng Túc là con người khó hiểu. Hắn có nhiều chuyện để che giấu, đến cả cơ hội nói chuyện bình thường, hắn cũng không cho cô thì làm sao cô có thể khiến hắn thay đổi?

Từ khi về biệt thự riêng của hắn, chưa có đêm nào hắn ở lại với cô. Chỉ lâu lâu hắn mới cùng cô ngồi ăn cơm. Cô thật sự cũng không có chuyện gì để nói với hắn. Cô có công việc của mình: việc học tiến sĩ, việc làm thêm ở bệnh viện... cũng đã khiến cô không còn tâm trí mà buồn hay trách hắn không đụng vào mình. Ngược lại thấy có phần may mắn.

Có khi cô lại thấy trên cổ hắn có dấu răng nhưng cũng không buồn hỏi hắn. Hắn rất hài lòng về cô, phụ nữ biết giới hạn, biết chừng mực thật rất tốt.

Có lần, không biết hắn ra ngoài sinh sự với ai mà bị đánh tét trán. Cô lại phải cất công nửa đêm thức dậy rửa vết thương và may lại vết tét trên trán cho hắn. Sau khi may kín miệng vết thương, hắn chỉ nhìn nhìn cô rồi bỏ đi lên phòng tắm.

“Tên đáng ghét, cả cảm ơn cũng không biết nói.” Bảo Vy nghĩ thầm, lại lắc đầu.

Đêm đó hắn ở lại biệt thự. Hắn tắm xong leo lên giường nằm cạnh cô. Bảo Vy có chút khẩn trương, nhưng hắn là chồng hợp pháp của cô, làm sao cô đuổi hắn được. Bảo Vy nhẩm tính ngày, dù sao cô cũng kết hôn với hắn ba tháng. Hắn có động phòng với cô thì cũng là việc sớm muộn.

Bảo Vy liền muốn quay sang nói gì đó với hắn nhưng hắn đã quay lưng lại phía cô, nằm yên nhắm mắt ngủ.

Bảo Vy thấy vậy nuốt hết lời vào bụng rồi cũng ngủ đến sáng.