Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 36:Chương 29: Lời mời không thể từ chối





 
 
Sáng hôm sau, Bảo Vy vừa chạy bộ về đến khu nhà Crescent thì nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng vóc dáng không thể quen hơn được. Bà đang đứng trước cổng chờ cửa rào mở ra. Nhìn thấy Bảo Vy bà vui vẻ tươi cười rạng rỡ. Bảo Vy tiến lại, lễ phép cúi chào bà và thăm hỏi: “Con chào dì, dì đến tìm anh Túc sao?”

Gương mặt hiền lành phúc hậu của bà trìu mếm nhìn Bảo Vy, hai tay đã cầm tay cô lay lay tỏ ý vui vẻ nhưng giọng nói lại ngụ ý trách mắng: “Con gọi mẹ bằng gì?”

Vẻ mặt của Bảo Vy hơi sựng lại. Cuộc hôn nhân không hôn lễ chóng đến chóng tàn của cô và hắn vẫn chưa dám cho ba mẹ cô biết nhưng chắc chắn ba mẹ Ưng Túc đã biết. Cô không thể gọi bà bằng mẹ cũng không thể sửa lưng bà. Tình huống xưng hô khó xử như vậy, chi bằng tiện thể nói chuyện luôn một lần.

Bảo Vy quay sang cúi đầu cười cười không đáp, cô cầm khóa điện tử dí vào ổ khóa. Cánh cửa rào tự động mở ra. Bảo Vy cầm tay bà khẽ nói: “Chúng ta vào trong trước, con cũng có nhiều chuyện muốn thưa lại.”

Mẹ của Ưng Túc gật đầu đi theo cô vào nhà. Nhìn thấy nhà Bảo Vy ở cạnh nhà Ưng Túc ít nhiều bà cũng đoán được ý đồ của con trai bà nhưng bà không nói, chỉ cười bí hiểm bước vào nhà Bảo Vy.

Căn nhà nhỏ bày trí đơn giản nhưng rất thanh nhã. Phòng ốc sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp khác hẳn kiểu sống của con trai bà. Bà nghĩ thầm: “Làm sao để dạy được đứa con như vậy đây?”

Rồi bà lại thở dài nghĩ: “Đứa con gái tốt như vậy mà thằng con của bà lại ly hôn khiến bà ngủ cũng phải khóc.”

Bảo Vy mời bà ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách rồi pha cho bà tách trà. Cô từ tốn hỏi: “Dì đã ăn sáng chưa? Hay là cùng ăn với con?”

Mẹ Ưng Túc khẽ gật đầu mỉm cười trả lời: “Ta đang chờ thử ăn món con nấu đây.”

Bảo Vy vui vẻ nói: “Sáng nay con ăn cháo thập cẩm, dì ăn cùng con nha.”

Chỉ vài phút, hai tô cháo nóng hổi thơm phức đã được bày ra bàn. Mẹ Ưng Túc nhìn thấy thì có vẻ rất hài lòng, bà nếm muỗng thứ nhất thì phải thốt lên lời khen ngợi: “Thật sự là rất ngon, rất vừa ăn.”

Bảo Vy mỉm cười nói cám ơn rồi cúi đầu ăn sáng, cô muốn tránh né việc nói về quan hệ của cô và Ưng Túc nhưng mẹ của Ưng Túc đã lên tiếng trước.

“Con và Ưng Túc rốt cuộc là như thế nào?”

Bàn tay đang múc cháo của cô liền khựng lại, cô ngẩng mặt lên nhìn gương mặt hiền từ hòa nhã của mẹ Ưng Túc thì tự nhiên thấy khó trả lời. Nghĩ ngợi một chút, Bảo Vy liền lắp bắp nói rất khẽ từng chữ: “Dì à... con và anh ấy... đã... ly hôn rồi.”

Mẹ Ưng Túc vốn đã biết chuyện nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng khi nghe Bảo Vy nói ra chuyện này. Ánh mắt của bà buồn hẳn đi, phút chốc trầm xuống, tiếng thở dài não nề phát ra khiến Bảo Vy cảm thấy rất áy náy. Cô muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng thành ra mẹ Ưng Túc lại lên tiếng : “Ta biết Ưng Túc có phần hơi kích động, tính tình của nó cũng không được tốt. Dù sao nó cũng chỉ là đứa trẻ to xác.”

“Bảo Vy à, con từ nhỏ đã chơi chung với Ưng Túc. Chắc con hiểu được tính tình ngốc nghếch của nó. Hai đứa dù sao cũng mới chung sống chưa lâu. Sao hai đứa lại vội vàng quyết định như vậy.”

“Ta thật không hiểu nổi người trẻ các con. Chuyện trọng đại như vậy mà không hề bàn qua với người lớn. Nói ly hôn là đưa đơn ra tòa như vậy.”

Bảo Vy áy náy nhìn mẹ Ưng Túc, mi mắt có phần hạ xuống không dám đối diện với lời trách mắng của bà. Cô chỉ lí nhí nói: “Thật xin lỗi, dì à!”

“Con... không thể chịu nổi... cuộc hôn nhân này.”

Mẹ Ưng Túc lại thở dài: “Ta biết Ưng Túc đã làm không vui. Nhưng con nghĩ đi, đàn ông có sự nghiệp, có tiền bạc lại trẻ trung như nó bây giờ nhiều lắm sao?”

Giọng bà không hề căng thẳng, vẫn ôn tồn khuyên nhủ: “Con là phụ nữ, một lần kết hôn rồi còn dễ tìm được người tử tế chưa vợ hay sao? Điều tiếng này nếu để ba mẹ con biết thì sẽ như thế nào? Con đã nghĩ đến chưa?”

Bảo Vy thở dài, tay khẽ xoa chân mày: “Con cũng không muốn đi đến bước này, nhưng Ưng Túc cơ bản không yêu thích con. Miễn cưỡng sống cùng nhau chỉ là làm hại đối phương thôi.”

Đôi mày của mẹ Ưng Túc nhíu lại, bà lắc đầu ngán ngẫm: “Làm sao mà nó có thể không thích con cho được. Lúc nhỏ hai đứa rất hợp nhau.”

“Con nghe ta khuyên, cuộc sống vợ chồng cũng như bát cháo trắng này đây, đậm nhạt tùy vào lượng trứng muối mà con bỏ vô. Nếu con thấy nó dành tình cảm cho con nhạt quá thì con cho thêm trứng muối. Chỉ dễ như vậy thôi.”

Bảo Vy hiểu được điều bà nói nhưng quan hệ giữa cô và Ưng Túc không phải chỉ là vấn đề quan hệ vợ chồng đậm nhạt thông thường mà cơ bản là hai người vốn không cùng một Thế Giới cho nên cô chỉ thở dài tâm sự: “Có thể dì vì yêu con mà ăn cháo trắng con nấu cũng thấy ngon nhưng với Ưng Túc thì dù là cháo bào ngư anh ta cũng không ăn. Chén cháo ngon dở còn tùy thuộc vào người ăn nhưng anh ấy ngay cả ăn cũng chưa từng thì con làm sao thêm được trứng.”

“Lúc nhỏ, Ưng Túc thích chơi chung với con là vì anh ấy vừa mập vừa xấu lại học hành không có gì nổi bậc cho nên không ai thích chơi cùng anh ấy nhưng bây giờ giống như dì nói, người như anh ấy không kiếm được mấy người cho nên anh ấy nhìn con không vừa mắt cũng là lẽ thường.”

Mẹ Ưng Túc hoàn toàn hiểu được tính con trai bà. Nếu không vì lối sống thiếu mục đích thiếu trách nhiệm với tương lai thì bà cũng không lo lắng tìm vợ cho hắn. Tìm xong rồi lại thành ra như vậy.

Bảo Vy nhìn vào đôi mắt buồn bã thất vọng của bà thì cũng không vui vẻ gì, cô lại nhẹ giọng chấn an: “Dì đừng lo lắng quá, trong tương lai anh ấy nhất định sẽ tìm được người phù hợp với mình.”

Mẹ Ưng Túc thở dài lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Chuyện của người trẻ các con ta không biết gỡ cách nào nhưng dù thế nào ta cũng luôn xem con như là con gái của ta. Ta vô phúc chỉ sinh được mỗi mình Ưng Túc, cho nên ngày cũng như đêm mong có được đứa con gái như con.”

Bà khẽ vỗ nhẹ vào tay Bảo Vy, thương yêu căn dặn: “Cứ gọi ta là mẹ. Cuối tuần về thăm mẹ nhiều một chút.”

Bảo Vy khẽ gật đầu. Cô nhìn thấy thiện ý của bà cũng như thấy được chân tình ấm áp nơi đất khách quê người thành ra cũng không nỡ từ chối.

Mẹ Ưng Túc mỉm cười trìu mến nói: “Vậy ngày mai con đến luôn được không, mẹ kêu tài xế đến đón con. Bà ngoại nhớ con lắm. Ngày mai là mừng thọ của bà mà bà lại không thích ồn ào, chỉ muốn cùng con cháu ăn bữa cơm. Gặp được con bà sẽ rất vui. Cả tuần Ưng Túc đi công tác nước ngoài không sao liên lạc được. Trợ lý của nó nói nó vừa về tối qua thì sáng nay mẹ phải đến sớm để bắt nó.”

Mẹ Ưng Túc đang nói thì nhìn thấy khuôn mặt Bảo Vy đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Bà liền dừng lại chờ câu trả lời của cô.

“Thì ra là cả tuần hắn đi công tác nước ngoài cho nên tối qua mới hỏi mình có nhớ hắn không? “Nhớ” hay sao? Mình và hắn không có loại quan hệ thân mật đến mức này.”

Bảo Vy đang suy nghĩ thì thấy mẹ Ưng Túc không nói gì nữa nên cô cũng liền quay lại hiện thực. Cô đưa mắt nhìn bà như học sinh lo ra bị cô giáo bắt gặp. Mẹ Ưng Túc thấy vậy liền cười cười nói tiếp: “Bà ngoại chưa biết chuyện hai đứa ly hôn, mẹ vẫn chưa nói. Bảo Vy à, ngày mai là mừng thọ sáu mươi lăm của bà ngoại, con sẽ không khiến bà không vui chứ?”

Bảo Vy nhìn gương mặt chờ mong của mẹ Ưng Túc thì biết được mình đang bị bà đặt vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, không thể không đồng ý với bà. Dù khó xử nhưng cô cũng không nỡ cự tuyệt bà. Thành ra cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý.

Mẹ Ưng Túc mang đến rất nhiều thức ăn ngon, lúc chuẩn bị ra về bà đưa tất cả cho Bảo Vy.

“Mẹ vốn định mang thức ăn đến cho Ưng Túc vì nghe nói nó ở đây không có đầu bếp nhưng mẹ nghĩ lại có con ở đây thì chắc nó sẽ không cần chịu đói. Cho nên, con coi như giúp mẹ cho thằng bé này ăn uống. Chứ không nó lại ra ngoài ăn thì không đảm bảo sức khỏe.”

Bảo Vy nghe xong liền lùng bùng lỗ tai. Mặt cô đơ lại thành một khối xấu không thể tả. Cô rất muốn từ chối, rất muốn nói với dì ấy rằng: “Nếu ngày nào cũng ăn chung với hắn thì con mới là người không bảo đảm được sức khỏe.”

Nhưng mà... làm sao nói ra được đây? Dì ấy từ nhỏ đã thương mình như vậy, tiếng “mẹ” cũng đã gọi rồi. Cuối cùng Bảo Vy cũng đành gật gù cho qua chuyện.

Mẹ Ưng Túc nhìn vẻ không cam nguyện của Bảo Vy nhưng cũng không thấy cô lên tiếng phản đối thì vui vẻ khen ngợi trong lòng: “Đúng là cô bé ngoan. Ta tin con sẽ sớm hàn gắn với Ưng Túc thôi. Dù không gắn được ta cũng sẽ lấy keo dán hai đứa lại. Ha... ha... ha...”

Lúc ra về bà vẫn không quên lấy số điện thoại của Bảo Vy và dặn dò cô đừng quên cuộc hẹn ngày mai. Sau đó, bà liền vui vẻ hí hửng bước sang bấm chuông nhà con trai mình.