Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 267:(XXIII). Đám cưới nhớ đời (1)




Chuyến đi khám phá miền Nam nước Pháp cuối cùng cũng kết thúc. Bà Laura mẹ của Iris đúng như lời hứa không gây sự với ông Daniel - ba của Iris nữa. Hiềm khích bao năm giữa hai người cũng theo lần tai nạn đó mà xóa đi. Dù giữa hai người còn tình cảm hay không thì bà Laura cũng không khơi lại lửa lòng nữa. Giống như một sự nghĩ thông, buông tay để tiếp tục sống với con cháu.

Nửa năm sau, Iris sinh ra một bé gái rất đáng yêu. Pierre đặt tên cho con là Ivy có nghĩa là dây thường xuân, loại cây biểu trưng cho sức sống mãnh liệt và sự hồi sinh. Anh muốn con gái mình cũng sẽ giống như Iris, là phượng hoàng hồi sinh từ trong đống lửa.

Ivy là một cô bé xinh đẹp sinh ra giữa tháng Hai lạnh giá nhưng lại ấm áp trong vòng tay của những người yêu thương cô. Phòng khách sạn của bệnh viện rộng rãi và ngập tràn hoa tươi của rất bạn bè mang đến chúc mừng. Những bác sĩ và nhân viên y tế trong bệnh viện cũng mang hoa đến tặng để mừng vợ của viện trưởng sinh con. Cô bé Ivy có đôi mắt màu xanh olive giống ba và gương mặt khả ái giống mẹ. Nhìn đứa nhỏ ngủ say trong vòng tay mình, Iris cảm thấy rất hạnh phúc. Hạnh phúc hơn khi bên cạnh cô có Pierre. Anh không chỉ là chồng cô mà còn là ân nhân cứu mạng và là điểm tựa tinh thần cho cô.

Sau khi sinh bé Ivy, gia đình Pierre cũng dọn sang một căn biệt thự lớn hơn ở cùng khu với biệt thự nhà họ Phan và biệt thự của mẹ Iris. Vì vậy cô cũng có nhiều thời gian sang thăm mẹ mình và đưa mấy đứa nhỏ sang nhà họ Phan chơi.

Ba của Iris sau nhiều năm kinh doanh thất bại thì cũng cảm thấy mệt mỏi. Ông bán công ty   rồi đưa hết tài sản cho vợ và hai đứa con của mình chỉ cần một điều kiện là ly hôn. Người vợ trẻ của ông cũng không muốn ở cùng ông nữa cho nên liền đồng ý và đem hai đứa con sang một bang khác của nước Mĩ để sống. Ông ra đi với hai bàn tay trắng và chờ đến khi đủ tuổi để viện dưỡng lão thu nhận mình thì sẽ đến đó để ở.

Mẹ của Iris biết chuyện, không chịu nổi nên quyết định thu nhận ông về nhà để chăm lo cho biệt thự của bà thay cho Amanda. Ông ở biệt thự của bà Laura không chỉ là quản gia mà còn kiêm luôn tài xế đưa đón bà. Hai người nhìn qua cũng giống một đôi vợ chồng già chịu khó đưa đón nhau. Đi một vòng thật lớn cuối cùng ba mẹ Iris cũng ở chung một chỗ cho cô dễ dàng đến thăm nom.

Mối quan hệ giữa hai người họ như thế nào Iris cũng không biết, cô chỉ thấy dường như họ ít cãi nhau hơn, ngược lại còn biết nhường nhịn nhau. Iris nhiều lần thăm dò hỏi han mẹ của cô thì bà chỉ nói: “Mẹ chưa từng thấy tên giúp việc nào dám cãi lại bà chủ.”

Còn khi cô đến hỏi ba mình là vì sao ba dạo này lại chịu nhường nhịn mẹ thì ông chỉ trả lời: “Vì bà ấy là vợ của ba.”

Đôi khi những lời này của ông lại tình cờ rơi vào tai mẹ cô. Những lúc ấy bà sẽ lên tiếng hỏi lại rằng: “Ông già kia, tôi với ông là vợ chồng hả?”

Những lúc ấy ba cô sẽ chỉ cười xòa nhìn con gái và cháu ngoại đang ôm bụng cười mình.

Iris thấy ba mẹ cô mỗi người trả lời một kiểu thì cũng không rõ hiện tại mối quan hệ của họ là gì. Có lẽ là một mối quan hệ phức tạp không do luật pháp quy định vượt ra ngoài sự hiểu biết của cô. Dù Iris không có được câu trả lời rõ ràng thì họ cũng là ba mẹ của cô.

Ba mẹ Iris đã từng xé đi hôn thú trước mặt cô nhưng rồi sau hai mươi năm họ lại chẳng cần giấy tờ gì vẫn chịu ở chung một mái nhà. Giữa hai người họ dù coi nhau là gì cũng không quan trọng bằng việc họ vẫn quan tâm đến nhau. Điều này cũng khiến Iris cảm thấy an lòng mà dắt con trai bế con gái sang nhà thăm ông bà.

Lúc con gái Iris được ba tháng thì Hạ Lê và Lương Giang tổ chức đám cưới. Sau nhiều lần trì hoãn thì Lương Giang cũng quyết định chọn ngày sinh nhật của Hạ Lê vào tháng Sáu tươi đẹp để tổ chức hôn lễ của bọn họ. Những cây lê trong khu vườn của biệt thự Hạ Lê lúc này cũng đã cao lớn hơn rất nhiều. Gần bốn năm hai vợ chồng ròng rã chăm sóc thì những cây lê này cũng không phụ lòng họ mà cho ra những chùm hoa trắng tinh khôi rợp cả một góc trời khiến khách mời đến tham dự ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.

Bên cạnh những tiếng chúc mừng và tiếng khui rượu Champage “bốc bốc” trong khu vườn lê xinh đẹp thì dưới góc cây lê kia một đôi oan gia lại bắt đầu chí chóe cho một cuộc nảy lửa mới.

“Phan Lục An Khê!” - Tinh Nhật từ xa nhìn thấy cô bé cột tóc hai bên thì liền lên tiếng gọi.

Không cần quay mặt lại, An Khê cũng biết đó là giọng của ai. Cô bé đang nói chuyện với David và Ánh Dương cực kỳ thoải mái thì cái tên ôn thần này lại đến sinh sự với cô bằng cách gọi cả họ tên cô ra. Hét lớn.