Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 26:Chương 22: Lần đầu ăn tối cùng nhau (II)




    Lần này thì Ưng Túc không chỉ bị nghẹn mà còn bị sặc. Nước canh nóng dội vào cuống họng quá nhanh khiến anh khó chịu đỏ mặt tía tai hai mắt long sòng sọc. Bảo Vy nhìn thấy không những không xót xa còn tỏ ra vui vẻ. Cô cố nén cười đi rót cho hắn ly nước lọc, tiện thể bỏ thêm chút muối vào. Hắn uống một ngụm liền thè lưỡi ra vì quá mặn, sau lại đưa ánh mắt phán đoán nhìn Bảo Vy.
Bảo Vy vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, rạng rỡ mỉm cười nhìn hắn nghĩ thầm: “Ưng cầm thú, anh muốn chiếm tiện nghi ở chỗ của tôi sao? Không cho anh nếm chút mùi vị, anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm chắc.”

Ưng Túc biết Bảo Vy chơi xỏ mình, anh không nói lời nào cầm nguyên ly nước muối đậm đặc nốc hết vào bụng. Đi theo từng tiếng ực ực của anh là ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ của Bảo Vy.

“Sao hắn có thể uống hết được? Nước muối rõ ràng là mặn đến như vậy, hắn biết mà vẫn uống hay sao?”

Ưng Túc đặt ly nước muối xuống bàn, nét mặt bình thản. Không một cái cau mày, không một chút nhăn mặt, ngược lại còn cười nói một câu dại gái đến hết thuốc chữa: “Chỉ cần là của em đưa, cho dù là thuốc chuột tôi cũng sẽ vui vẻ mà uống.”

Bảo Vy nghe xong hơi sững người: “Nói gì vậy chứ? Lời nói chạm đáy lòng như vậy không hợp cho mối quan hệ lạnh nhạt của tôi với anh đâu.” Nghĩ vậy nhưng Bảo Vy vẫn không nói gì ngoài hai chữ: “Ngu ngốc!”

Ưng Túc nghe xong cười cười rồi cầm chén lên ăn cơm. Cả bữa cơm hắn cứ liên tục húp canh cho đỡ mặn. Bảo Vy nhìn thấy cũng tự nhiên thấy mình quá đáng nhưng nghĩ lại những chuyện hắn làm với cô thì chút trừng phạt này coi như là quá nhỏ.

Lúc dừng đũa, hắn không quên khen ngợi cô một câu: “Không ngờ em nấu ăn không thua gì bác gái. Hương vị này rất lâu rồi anh mới lại được ăn.”

Bảo Vy nghe xong chỉ thầm mắng trong lòng: “Dẻo miệng, nửa năm qua anh kiệm lời với tôi như vàng. Bây giờ ly hôn rồi lại muốn qua đây ăn chực hay sao mà khen ngợi ngọt xớt.”

Sau khi ăn xong, hắn giúp cô dọn rửa chén bát. Mặc dù Bảo Vy muốn “tiễn thần” cho sớm nhưng hắn lại chẳng chịu đi. Cứ khăng khăng đòi rửa dọn. Nhớ đến lần trước hắn rửa dọn cũng rất được nên Bảo Vy không cự tuyệt chuyện này.

Gian bếp nhỏ có ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống hai người đang đứng đưa lưng vào nhau. Một người rửa chén, một người cắt trái cây, nhìn qua thật đầm ấm.

Ưng Túc cởi tạp dề ra treo bên cạnh bếp, quay sang tiện tay lấy một miếng táo Bảo Vy vừa cắt cho vào miệng nhai ngồm ngoàm. Bảo Vy đang gọt cam liền nghiêng đầu ngẩng lên nhìn hắn. Lúc này hắn đang tựa lưng vào thành bếp, mặt hướng về phía Bảo Vy, đẩu hơi cúi xuống cho nên tầm mắt vừa vặn khóa lại ánh nhìn của cô.

Con daogọt trái cây trong tay Bảo Vy đã dừng tự lúc nào, miếng táo trên tay hắn cũng nằm lơ lửng giữa không trung. Mắt đối mắt, tim chạm tim đến gần nửa phút.

Sau cùng, Bảo Vy quyết định quay mặt đi, bỏ rơi ánh mắt của hắn đang chuyên chú nhìn mình. Trong lòng cô luôn luôn tâm niệm: người đàn ông này không bao giờ là của riêng mình cô, bởi vì hắn không bao giờ thật lòng với ai cả. Nghĩ đến đây Bảo Vy thấy lòng trống rỗng và lạnh tanh.

Bảo Vy quay lại với việc gọt cam, sau đó cẩn thận bày ra đĩa. Cô biết hắn vẫn đứng đó hướng tầm mắt về phía cô nhưng cô vẫn không ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt hắn ngày càng như lửa làm người cô bỏng rát nhưng cô vẫn làm lơ. Cảm giác bỏng rát nhất thời vẫn dễ chịu hơn cảm giác đau nhói lâu dài. Một lần sai lầm, một lần ly hôn cũng đã quá đủ sợ hãi để có thể liều mạng nhúng chân vào nham thạch lần nữa.

Sau khi gọt cam xong, Bảo Vy cẩn thận rửa tay rồi cầm dĩa cam ra phòng khách đặt xuống bàn. Cô ngồi xuống sofa, với tay mở cặp lấy ra quyển sách kỹ thuật giải phẫu hiện đại cúi đầu đọc say mê. Ưng Túc dõi theo từng động tác, từng hành vi của cô nhưng mãi vẫn không có hành động nào hướng về anh.

Bàn tay Bảo Vy khẽ lật sách, âm thanh trong nhà yên tĩnh đến mức tiếng lật sách cũng trở nên sinh động. Bảo Vy biết Ưng Túc là đang đợi cô nói ra điều gì đó nhưng cô thờ ơ và mặc kệ hắn cho đến khi kim đồng hồ điểm mười hai giờ. Lúc đó, Bảo Vy mới đứng lên vươn vai vài cái rồi lại quay về với cuốn sách trên tay. Cô vừa đọc, vừa ghi chú, vừa suy nghĩ rất chuyên tâm, hoàn toàn không biết Ưng Túc đã đứng nhìn cô suốt cả tiếng đồng hồ.

Thấy cô không có ý định đi ngủ, Ưng Túc lúc này mới nhấc đôi chân sắp hóa đá của mình khó nhọc đi lại chỗ Bảo Vy đang ngồi, nhẹ giọng nói: “Tôi về đây. Muộn rồi! Em ngủ sớm một chút.”

Bảo Vy không nói không rằng, chỉ “ừ” một tiếng nhẹ hơn sương rơi rồi lại tập trung vào sách vở.