Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 259:(XXII). Montpellier (3)




Tinh Vân cũng lên tiếng bênh vực Bảo Hân: “Em còn trẻ, phải đầy đặn một chút mới thu hút.”

Cả đám chị em gái đang ngồi tán chuyện thì bỗng đâu một đám thanh niên từ xa tiến lại xí lấy một chỗ trên bãi biển gần chỗ họ rồi quay mặt qua bắt chuyện.

Một cậu thanh niên có gương mặt sáng sủa, dáng người cao ráo, sáu múi chỉnh tề mỉm cười nói “xin chào” rồi quay sang hỏi Iris: “Xin lỗi cô có phải là Iris Burrow không? Tôi nhìn cô rất quen.”

Iris liền mỉm cười lịch sự đáp: “Chính là tôi đây.”

Cậu thanh niên và cả bọn nghe thấy liền ồ lên hú hét:

“Thật sao?”

“Thật sao?”

“Thật sao?”

“Cô là ngôi sao Iris Burrow sao?”

“Thật là quá hân hạnh vì nay đã được gặp ngôi sao Hollywood.”

Nhìn thấy nhiều người hồ hởi với mình thì Iris cũng hơi ngài ngại. Cô liền xua tay nói: “Cũng lâu rồi tôi không có đóng phim cho nên không còn nổi tiếng nữa.”

Một người trong số bọn họ liền phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu. Bộ phim nào của cô đóng cũng rất hay. Dù cô rời màn ảnh lâu nhưng chúng tôi vẫn chờ đợi sự quay lại của cô.”

“Phải đó Iris, không ngờ cô ở bên ngoài còn đẹp hơn cả trong phim. Cô có thể chụp chung với tôi một bức ảnh không?”

“Tôi nữa.”

“Tôi nữa.”

Những lời khen tặng, những tiếng nhốn nháo nhanh chóng phát ra khiến bốn cô nàng còn lại ngồi tắm nắng mà ganh tị.

Bảo Vy huýt khuỷu tay Tinh Vân, chậc lưỡi nói: “Phải chi mình cũng được xinh đẹp nổi tiếng để trai bu quanh như kiến bu mật thì hay biết mấy?”

Tinh Vân nghe xong liền ôm bụng cười, ra vẻ cụ non phán rằng: “Chẹp, Bảo Vy à, cậu muốn Ưng Túc đặt quyền giới hạn khám bệnh nhân giống cái lên người cậu giống như anh chồng của cậu sao?”

Bảo Hân nghe thấy liền tròn mắt hỏi lại: “Chị Tinh Vân, làm sao mà chị cũng biết chuyện này vậy?”

Tinh Vân nghe xong liền cười lớn nói: “Anh Nam Phong nói cho chị nghe. Anh ấy nói rằng Phan tổng tài quản vợ rất chặt. Cho đi làm nhưng không cho tiếp xúc với nam giới, tránh đụng chạm hay gặp gỡ giống đực.”

Bảo Hân nghe đến đây liền xụ mặt nói: “Đúng là tiếng xấu truyền ngàn dặm.”

Hạ Lê lúc này đang thong thả uống nước trái cây cũng bồi thêm vào: “Do Phan Tổng sợ mất em đó. Chồng mà lớn hơn vợ nhiều tuổi thì hay có tâm lý như vậy. Chứ chị với anh Giang thì  đâu đến mức đó. Chị muốn đi làm đi trực gì anh ấy cũng cho chị đi mà. Chỉ là kiêm thêm khoản đưa rước thôi.”

Hạ Lê nhắc về Lương Giang thì hai mắt sáng lên. Nghĩ đến những buổi sáng đi trực xong bước ra ngoài thì có chồng lái xe đến chờ sẵn để đón vợ về nhà. Lần nào bước lên xe chồng cũng đưa bữa sáng cho vợ ăn mà toàn là món vợ thích mới yêu chứ. Nghĩ đến đây tự nhiên Hạ Lê thấy mát lòng, cô tủm tỉm cười cười không giấu nỗi hạnh phúc trong lòng.

Bảo Hân nhìn Iris đang tặng chữ ký cho cánh mày râu vây quanh cô thì liền chậc lưỡi ganh tị: “Đàn ông trên đời còn có người hiểu chuyện và thông cảm cho vợ như anh Pierre sao?”

Bảo Vy liền đáp: “Có đó. Anh Pierre là mẫu người hoàn hảo hiếm gặp.”

Bảo Hân liền nói: “Ôi, anh rể hụt của tôi. Xét tướng mạo, xét trí tuệ, xét sự nghiệp, xét phẩm hạnh điểm nào cũng là cực phẩm. Giá mà anh ấy là anh rể của mình thì bấy giờ mình đã có đứa cháu đẹp trai lai Pháp rồi.”

Bảo Vy liền huýt vai em gái, hất mặt hỏi lại: “Em có hai đứa con lai Mĩ rồi còn thấy chưa đủ sao?”

Bảo Hân nhìn chị bằng ánh mắt không cam tâm, giọng nhèo nhẹo nói: “Rõ ràng anh Pierre là người đàn ông tuyệt vời mà.”

Bảo Vy liền cười nói: “Chuyện tình cảm rất khó nói và đến bây giờ chị vẫn rất hạnh phúc vì lựa chọn của mình.”

Bảo Hân nghe xong liền bĩu môi nói: “Chị yêu anh rể quá không sợ anh ấy lại “ngựa quen đường cũ” sao?”

Bảo Vy nghe Bảo Hân nói vậy liền cười cười lắc đầu nói: “Chị tin tưởng anh ấy.”

Tinh Vân lúc này cũng chỏ mỏ vô hỏi: “Sao cậu chắc?”

Bảo Vy không trả lời bọn họ, chỉ tủm tỉm cười nghĩ ngợi về những việc Ưng Túc làm cho cô. Từ lúc sinh An Khê đến giờ, thời gian cô mới mang thai thì Ưng Túc ngày ngày đưa đón vợ. Lúc bụng to một chút thì không cho vợ đi làm. Ngoài việc ăn uống có giúp việc lo lắng thì nửa đêm Bảo Vy nổi hứng thèm ăn thì hắn cũng mắt nhắm mắt mở chạy xuống nhà lấy đồ ăn ra hâm rồi mang lên cho vợ.

Bảo Vy ăn mà thấy ngọt tận tim, còn hắn thì ngồi chờ vợ ăn mà ngủ gật lúc nào không hay.  Vậy mà khi cô vừa ăn xong hắn lại biết mà thức dậy đúng lúc để mang chén đĩa xuống cất chứ quyết không để vợ lọ mọ lúc nửa đêm.

Lúc Bảo Vy ở cử thì hắn cũng xin nghỉ để ở nhà chăm con. Trong khi cô tiếc rẻ chuyện học hành thì hắn một mình thức đêm thức hôm thay tã cho An Khê, rồi dỗ con ngủ. Nghĩ đến đây Bảo Vy lại thấy biết ơn người đàn ông của mình. Nếu hắn không yêu cô thì những lúc như thế này có thể chạy ra ngoài chơi chứ cần gì dốc lòng dốc sức chăm con cho vợ học?