Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 245:(XX) Sắc đẹp (7)




Vừa nhìn thấy gương mặt của Iris, Henry không hình dung được đây là diễn viên sáng giá nhất Hollywood trước đây. Trong mắt anh lộ ra tia thất vọng khiến Iris buồn bã cụp mắt xuống. Trên đời này muốn tìm được người đàn ông không yêu phụ nữ bằng mắt chắc chỉ có mỗi chồng cô.

Pierre thấy Iris tự ti thì liền nắm lấy tay cô vỗ nhẹ. Henry cũng cảm thấy mình hơi quá đáng nên liền nói xin lỗi rối rít. Iris lúc này mới mở lời nói: “Không sao đâu. Tôi cũng biết tôi có gương mặt dọa người.”

Henry thấy Iris áy ngại thì liền lên tiếng giải thích: “Thật xin lỗi! Bởi vì trước đây tôi từng xem phim của cô đóng và mong được gặp cô một lần nhưng không ngờ lần này gặp mặt lại không như tưởng tượng của tôi. Cho nên tôi nhất thời có chút không quen.”

“Xin đừng để tâm, bác sĩ Henry. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Tai nạn lần này là do tôi tự chuốc lấy cho nên có thể sống được đã là kỳ tích lớn. Những chuyện khác thật sự không quan trọng.” - Iris khiêm nhường cúi đầu nói bởi vì cô sợ nếu cô ngẩng mặt lên lại lần nữa dọa người.

Henry mỉm cười gật đầu thông cảm rồi chậm rãi phân tích: “Gương mặt của cô bị va đập mạnh cho nên xương mặt bị vỡ vụn khá nhiều khiến gương mặt bị sụp. Muốn quay lại gương mặt như lúc ban đầu là điều không thể được. Tôi chỉ có thể hứa đến tám mươi phần trăm khả năng tái tạo mà thôi. Cho nên việc cô có thể xuất hiện trước công chúng và tiếp tục làm diễn viên hay không thì tôi không chắc.”

Iris khẽ gật đầu ra vẻ thấu hiểu vấn đề của mình. Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe những lời này. Với công việc của cô mà nói, không có từ “hoàn mĩ” thì mãi mãi cũng đừng mong tiếp tục theo đuổi công việc của mình. Nói chi đến việc tỏa sáng. Cũng may cô đã mất đi một phần ký ức để có thể nhớ rõ mình từng tỏa sáng như thế nào cho nên việc rút chân khỏi làng điện ảnh đã là việc chắc chắn.

Lần này cô chiều lòng Pierre đến đây là để anh không phải ngày ngày đối diện với gương mặt xiêu vẹo dọa người của cô và cũng để bản thân cô tự tin hơn bước bên cạnh anh. Cô biết Pierre yêu cô, nếu không có tình yêu sâu đậm thì anh sẽ không bao giờ chịu nổi việc chung chăn gối mặn nồng với người mang bộ mặt kinh khủng như cô. Vậy thì tại vì sao cô không thử vì anh mà cho ra?

Nghĩ vậy cho nên lần này Iris không do dự hay bỏ về, cô gật đầu, kiên quyết nói: “Dù là chỉ chỉnh sửa được năm mươi phần trăm, tôi cũng đồng ý.”

Pierre thấy Iris chịu phẫu thuật thì rất phấn khởi. Tuy anh không ngại vẻ ngoài của cô nhưng lại lo cho lòng tự tôn của cô bị tổn hại.

Anh quay sang nói với Henry: “Chúng tôi tin tưởng vào tài năng của anh.”

Henry nhếch môi cười, nửa đùa nửa thật nói: “Đoàn tổng tài danh tiếng lẫy lừng đã lên tiếng, một bác sĩ nhỏ như tôi sao dám không dốc lòng dốc sức.”

Nói đoạn, anh liền mỉm cười vui vẻ viết giấy hẹn cho Iris đi chụp hình X-quang gương mặt. Hai ngày sau thì có thể tiến hành phẫu thuật.

Trước khi bước lên bàn phẫu thuật, Iris vô cùng lo sợ vì cô nghe nói phẫu thuật thẩm mĩ rất đau đớn nhất là sau khi tỉnh dậy. Nhưng Pierre đã động viên cô rằng: “Không có phẫu thuật nào lớn hơn phẫu thuật não, em đã trải qua được lần phẫu thuật trước đây thì lần này chắc chắn cũng sẽ vượt qua được.”

Iris mặc dù không nhớ rõ mọi chuyện trước đây nhưng thời gian qua sống cùng Pierre cô luôn có cảm giác tin tưởng anh. Những gì anh nói, những việc anh làm, cô chưa từng hoài nghi. Cô cũng không biết phải lý giải như thế nào về việc cô tự động tin tưởng anh. Chỉ biết rằng mỗi ngày cô đều yêu anh thêm một chút, tin tưởng anh thêm một chút. Lâu dần lại trở thành phản xạ tin tưởng nhau vô điều kiện.

Đêm trước ngày phẫu thuật, Iris đã ngủ rất ngon trong vòng tay của Pierre. Sáng hôm sau cô mang tinh thần phấn khởi đến gặp Henry và dũng cảm bước lên bàn phẫu thuật chỉnh hình gương mặt.

Sáu tuần sau thì Iris có thể tháo băng. Tóc cô lúc này cũng đã dài đến vai. Suốt thời gian qua gương mặt cô là một ẩn số lớn đối với Pierre và Henry. Bởi vì ngay cả người tỉ mỉ lắp từng mẫu xương mặt cho cô cũng không biết sau khi lành lại nó sẽ trông như thế nào. Gương mặt Iris suốt sáu tuần qua bị băng bó trong lớp băng trắng khiến cô cảm thấy rất khó chịu và bất tiện.

Cô không biết làm gì, chỉ biết đếm từng ngày để đến lúc tháo băng. Trong khoảng thời gian này cô và Pierre đều ở lại London. Tuy Pierre rất bận nhưng anh đều gác mọi việc lại để cùng Iris vượt qua giai đoạn khó khăn. Mỗi ngày anh đều chăm chỉ đi chợ nấu súp cho Iris ăn. Anh tận tình đút từng muỗng súp cho vợ, giúp cô thay quần áo và tắm rửa cho cô chu đáo như một điều dưỡng chuyên nghiẹp. Iris nhìn thấy anh vất vả tận tình chăm sóc mình thì cảm thấy lòng rất ấm. Cô cầm tay anh, mỗi ngày đều cùng nhau đếm ngược đến ngày tháo băng.