Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 242:(XX) Sắc đẹp (4)




Nghe Pierre nói vậy, mặt của Iris càng lúc càng đỏ lên, gương mặt nóng hổi khiến cô không chịu nổi nữa liền quay đi tìm một góc trên giường rồi nằm xuống kéo chăn che kín đầu.

Pierre thấy vậy, cũng thuận nước đẩy thuyền, góp thêm chút gió cởi áo ra nằm xuống cạnh cô. Iris cảm nhận được bên cạnh giường bị lõm xuống thì theo quán tính tự nhiên quay đầu sang nhìn. Mắt cô ngay lập tức chạm vào vòm ngực của anh rồi chuyển xuống cơ bụng và nơi nào đó khiến cô giật mình.

Iris lắc lắc đầu, che miệng cố để không kêu lên. Cô liên tục hít thở tự nhủ: “Không cần hoảng, không cần hoảng. Con cũng đã có với nhau rồi còn bày đặt gì nữa.”

Vì nghĩ như vậy nên tinh thần Iris được trấn an đôi chút nhưng chưa kịp hoàng hồn thì Pierre liền cầm lấy tay cô đặt vào ngay nơi ấy. Tim Iris lúc này như ngừng đập. Mặt cô cứng đờ như tượng, tay thì toát hết mồ hôi. Pierre cũng biết Iris đang hồi hộp. Tình cảm đúng là phải từ từ vun đắp nhưng anh nhịn không nổi. Anh nhớ cô, thực sự rất nhớ. Dù mới hơn một tháng nhưng vì trải qua nhiều phen ú tim nên càng khiến cho anh có cảm giác cứ như xa nhau đã vạn kiếp.

Tay Iris chạm vào nơi nhạy cảm của anh thì liền muốn rút tay về nhưng Pierre đã giữ chặt tay cô di chuyển lên xuống xung quanh từng hồi. Càng lúc Iris càng cảm nhận được nhiệt độ ở nơi ấy thông qua tay mình và càng lúc nó càng thay đổi kích thước. Cô thẹn quá, mặt đỏ bừng hâm hấp không dám nhìn nên liền quay mặt đi.

Cánh tay phải của Pierre vương ra kéo chiếc eo thon của cô vào gần mình rồi thỏ thẻ bên tai cô: “Nó muốn em.”

Lời nói ra khiến Iris giật mình, cô hoảng sợ lắc đầu nói: “Không, tôi không biết làm chuyện này đâu.”

Pierre cười cười an ủi cô: “Em đã có khái niệm về chuyện này tức là nó thuộc về bản năng của em. Ký ức mất đi khiến em không nhớ em từng làm nó với ai. Vậy thì hãy để cho bản năng của em lên tiếng.”

Iris chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị Pierre đè ép dưới thân. Ánh đèn vàng trong phòng ngủ không soi rõ những vết sẹo của cô nhưng cũng đủ để cô thấy áu ngại. Cô co người, nói như mếu, nghe qua rất tội nghiệp: “Làm ơn, đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy.”

Pierre nghe xong thấy mềm lòng. Anh hiểu được cảm giác của người luôn được thiên hạ chiêm ngưỡng nhưng nay lại phải sợ ánh mắt của người khác là như thế nào. Anh cũng hiểu được việc phải gần gũi với người xa lạ là như thế nào. Tất cả mọi suy nghĩ của Iris, Pierre đều hiểu. Càng thấu hiểu thì anh càng thương cô. Thiên ngôn vạn ngữ (Ngàn lời, vạn lời) trên đời không sao chia sẻ được mất mát này của cô cho nên Pierre muốn dùng hành động trực tiếp nói cho cô biết rằng anh yêu cô. Cô như thế nào anh cũng muốn sống cùng cô, ở bên cạnh cô.

Pierre với tay tắt đèn, rồi áp sát người xuống nhỏ giọng thì thầm: “Lần đầu của anh, là do em dạy. Lần này hãy để anh dẫn dặt em.”

Nói xong Pierre liền cúi xuống hôn lên đôi môi cô. Anh mặc cho có bao nhiêu vết sẹo trên người cô, mặc cho cô có biến thành hình dạng gì thì anh vẫn thấy yêu thích và đam mê cô nồng nhiệt như lúc ban đầu.

Lớp vải voan tơ của chiếc áo ngủ màu hồng lúc này là thứ duy nhất ngăn cách giữa hai người. Hai cơ thể chạm vào nhau, mơ hồ như có như không khiến cơ thể Pierre rất nhanh có phản ứng. Pierre nhớ rằng mỗi lần gần nhau, anh luôn hỏi vì sao anh lại yêu cô như vậy? Những lúc ấy, Iris đều nói rằng bởi vì cô là “ngôi sao”, là người có vẻ đẹp được cả thế giới công nhận. Đến giờ anh mới nhận ra rằng dù cô là “siêu sao” hay một người thương tích đầy mình thì anh cũng đều bị cô mê hoặc. Yêu một người phải chăng chính là yêu cảm giác của chính mình khi ở cạnh người đó. Pierre chính là yêu thích cảm giác khi ở gần một người nhân hậu và trong sáng như Iris cho nên rất nhanh rất nhanh anh liền muốn cô.

Iris tuy có ngần ngại nhưng cô không ngăn động tác của Pierre lại. Cô cũng không hiểu vì sao bản thân cô lại thích cảm giác được anh chạm vào. Lời tự thú này khiến cô thấy xấu hổ nhưng đó là sự thật. Bàn tay Pierre lướt đến đâu thì cơ thể cô liền ửng hồng đến đó. Thân thể lập tức trỗi dậy sự khát khao mãnh liệt đến mức cô không hiểu nỗi cũng không tự chủ được, liền đưa tay giữ chặt đầu anh vào sát người mình.

Hành động này của Iris như cỗ vũ cho anh mạnh mẽ tiến công. Anh nhếch môi cười hăng say hoạt động trên từng tấc da thịt của cô. Anh hôn lên mắt cô, hôn lên những vết sẹo do mảnh kính để lại vẫn chưa lành. Nhẹ giọng thều thào: “Iris, anh yêu em. Anh muốn em, dù em như thế nào anh cũng muốn em.”

Iris bất giác cảm thấy tim mình ấm áp, cô không lý giải nổi cảm giác trong lòng mình lúc này nhưng cô biết mình đang hạnh phúc.

Những tiếng ư a từ miệng Iris bắt đầu phát ra theo từng cái hôn của Pierre trên cơ thể cô.

Càng lúc anh càng phấn khích hơn, giọng anh khàn đặc hỏi cô: “Em thích không?”

Iris nhăn mặt liên tục gật đầu đáp: “Thích, thích lắm!”

Pierre nhếch môi nở ra nụ cười thành tựu, đắc ý nói: “Anh biết mà, anh biết em sẽ thích vì trước đây chưa lần nào mà em không thỏa mãn.”