Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 240:(XX) Sắc đẹp (2)




Sau khi ăn tối xong, cô tỏ ra né tránh Pierre bằng cách vô phòng đóng cửa lại.

Ánh mắt Iris nhìn qua một lượt căn phòng mà Pierre nói là phòng ngủ của anh và cô. Lúc cô vừa xuất viện về nhà, Pierre đã chu đáo mang đồ đạc từ trong bệnh viện xếp đặt vào phòng cho cô rồi nói qua về đồ đạc ở trong phòng nên Iris cũng biết sơ lược về mọi thứ.

Cô nhìn qua bàn trang điểm của mình, chiếc bàn có kiểu dáng hiện đại được bày trí đẹp đẽ và gọn gàng. Trên bàn có đặt khung hình của một cô gái xinh đẹp. Iris đoán đó là mình khi chưa bị tai nạn.

“Quả thật là rung động lòng người. Đây thật sự là mình sao? - Iris cầm tấm ảnh ngắm nghía một lúc rồi đặt trở lại chỗ cũ.

Đoạn, cô lại nhìn sang chiếc giường ngủ rộng lớn trong phòng rồi nhìn sang tấm ảnh hai người chụp chung đặt trên tủ đầu giường bên cạnh. Trong bức ảnh, vẻ mặt của cô và Pierre đều toát lên vẻ hạnh phúc rạng ngời. Iris tiến lại gần phía giường, cầm bức ảnh lên xem rồi lấy tay gõ vào đầu mình.

“Tại sao lại không nhớ được điều gì hết vậy?” - Iris tự than thầm

Nhưng cô không có gì hoài nghi hay băn khoăn nữa. Cô đã được xem qua giấy tờ tùy thân của mình lại được nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của chính mình tại căn nhà này. Mọi thứ không thể giả được. Như vậy thì hắn chính là chồng của cô.

“Chỉ là... chuyện tối nay. Thật là khó nghĩ mà!” - Iris đang nghiến răng vì không có đường lui thì Pierre đã mở cửa bước vào.

Nhìn thấy anh bước đến chỗ của mình thì Iris có phần hơi hoảng. Cô cúi đầu lầm lũi định tìm chỗ trốn nhưng Pierre đã giữ tay cô lại, không cho cô đi. Hai mắt anh nhìn cô giống như chờ lời hợp lý.

Iris đưa mắt nhìn nhìn anh rồi khẽ nói: “Tôi muốn đi tắm.”

Lý do nghe hợp lý cho nên Pierre khẽ gật đầu rồi nới lỏng tay ra, ôn nhu nói: “Quần áo ngủ ở trong tủ, em đã thấy chưa?”

Iris hơi khựng người. Cô vốn chỉ định tìm lý do tránh thoát khỏi anh nên nói bừa mình muốn đi tắm chứ thật ra vẫn chưa chuẩn bị gì cho chuyện tắm rửa.

Tuy nhiên cô vẫn gật đầu nhẹ giọng nói: “Để tôi xem.”

Nói rồi cô tiến về phía tủ quần áo khẽ mở cánh tủ ra.Ánh sáng trong tủ tự động sáng lên. Những bộ quần áo đẹp đẽ ở trong đấy nhanh chóng đập vào mắt cô khiến cô phải tròn mắt nhìn ngắm vài giây. Pierre thấy vậy liền tiến lại gần, anh khẽ kéo ngăn kéo lấy ra một chiếc áo ngủ bằng tơ voan màu hồng đưa cho Iris rồi khẽ khàng nói: “Tất cả quần áo ở đây đều là đồ của em. Chiếc đầm ngủ này là cái em vẫn thường mặc. Em nói nó là hàng thiết kế bán có giới hạn của hãng gì đấy anh đã quên rồi. Nhưng đại loại là hàng rất hiếm và em phải đấu giá mới giành được. Tối nay em mặc nó đi.”

Iris chậm rãi đưa bàn tay lên chạm vào chiếc áo ngủ Pierre đưa cho cô. Nhìn qua một lượt chiếc áo, Iris liền trả nó lại cho Pierre và nói: “Tôi không mặc cái áo này đâu.”

Pierre nhíu mày hỏi lại: “Vì sao vậy?”

Iris cúi đầu , mặc cảm nói: “Vì nó không che được sẹo trên người tôi.”

Pierre nghe xong liền kéo Iris vào lòng an ủi cô: “Đừng lo lắng cưng à. Lúc ngủ thì không có ai nhìn thấy đâu.”

Iris nghe xong liền ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi dò: “Anh sẽ đi sang phòng khác ngủ sao?”

Pierre lấy tay khẽ chạm mũi cô, cười nói: “Phòng anh ở đây, sao anh phải đi sang chỗ khác ngủ. Với lại nhà này cũng chỉ có hai phòng ngủ mà thôi. Em muốn đuổi anh đi đâu?”

Iris nghe xong biết tối nay không thể an tĩnh mà ngủ. Cái giường rộng như vậy phải chia cho “ông chú” này một nửa. Chưa kể nằm cùng người mang danh vợ chồng thì sao chắc không bị hắn làm gì. Nghĩ đến đây cô lắp bắp nói: “Tại... tại... tại anh nói khi ngủ không ai nhìn thấy. Làm tôi cứ tưởng anh sẽ không ngủ ở đây.”

Pierre nghe xong liền hỏi lại: “Vậy em mong hay không mong anh ngủ ở đây.”

Iris nghe được câu hỏi như mở đường ấy thì liền nhanh nhảu đáp lẹ: “Đương nhiên là không rồi.”

Pierre nghe xong liền tụt cảm xúc đến âm độ. Anh cắn môi dưới rồi lại cắn môi trên, lườm lườm cô rồi nói một câu không liên quan: “Em vào tắm đi.”

Iris rất muốn hỏi lại rằng: “Vậy rốt cục anh có hay không có ngủ ở đây?”

Nhưng nhìn biểu hiện của hắn tự nhiên cô không dám hỏi nữa, chỉ biết ngoan ngoãn đi vào phòng tắm khóa chốt lại.

Một lúc sau Iris bước ra trong bộ váy ngủ bằng voan tơ mỏng tang trông rất xinh đẹp nhưng Iris lại trùm thêm cái khăn tắm lên vai để che bớt những vết sẹo khó coi trên người cô. Pierre nhìn thấy cô bước ra liền cười cười tiến lại gần đưa cho cô cốc nước và mấy viên thuốc, nhẹ giọng nói: “Iris, em uống thuốc trước đi rồi hãy ngủ.”