Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 230:(XIX). Thử thách (4)




Pierre đau lòng nhưng không giải thích nổi lời nào. Anh chỉ một mực kêu Iris ngừng xe lại nhưng Iris lại bình tản hỏi anh rằng: “Pierre, có phải em là gánh nặng của anh cho nên anh chán ghét em mà tìm đến Christina hay không?”

“Iris, cô ta đã nói gì với em?” - Trong lúc hốt hoảng Pierre đã hỏi Iris như vậy khiến cô càng thêm chắc chắn rằng Pierre có quan hệ mờ ám với Christina và muốn giấu cô. Pierre không ngờ Christina lại dám bịa đặt những điều xằng bậy về anh để công kích Iris. Anh càng nghĩ càng rối gắm không biết giải thích với cô từ đâu thì phía bên đầu dây kia Iris lại bình tĩnh hỏi tiếp: “Pierre, anh đã hứa sẽ không gạt em, anh đã hứa không phản bội em. Nếu anh không muốn ở cạnh em vì sao anh không nói với em? Tại sao anh nhất định phải ở sau lưng em qua lại với Christina. Vì sao lại đem hồ sơ bệnh án của em trao cho cô ta? Vì sao lại đối với em như vậy?”

Sau hàng loạt câu chất vấn của Iris là những tiếng nấc lên của cô. Pierre tuy là người có cái đầu lạnh nhưng lúc này anh cũng không chịu đựng được nữa, chỉ biết hét lên: “Anh không có.” - Đi liền với tiếng hét vang trời ấy là tiếng xe hơi tông vào nhau rất lớn. Âm thanh như xé tan nửa vòm trời khiến tim Pierre chết lặng. Trước mắt anh bây giờ là hình ảnh chiếc xe hơi hiện đại của Iris tông thẳng vào xe container rồi bị lực của xe lớn đánh trả văng lên không trung.

Tim Pierre lúc này như thắt lại, theo phản xạ anh lấy tay che miệng để tiếng kêu đau đớn tan biến vào hư vô tĩnh lặng. Tai anh đã không còn nghe được gì nữa. Nước mắt như thác trào ra khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

“Không! Iris! Không...” - Khi chiếc xe từ trên không rơi xuống mặt đường, Pierre chỉ còn có thể lẩm bẩm được những tiếng bất lực.

Pierre nhanh chóng dừng xe lại, lao ra bên ngoài và chạy nhanh về phía chiếc xe đang tan nát trên đường. Cảnh tượng trong xe khiến cho toàn thân anh bất động. Iris của anh nằm bất động giữa vũng máu ghê người. Pierre không thể tin vào mắt mình. Anh liền ngồi xuống tháo dây an toàn và bế cô ra khỏi xe.

Gương mặt và thân thể cô nơi nào cũng toàn là máu. Pierre không sợ máu. Anh thật sự là một bác sĩ chuyên nghiệp đến mức không sợ máu hay nao núng trước những vụ tai nạn nhưng lúc này đây, hình như chân anh đang run cầm cập. Có lẽ anh đã biết sợ. Phải, là anh đang rất sợ. Anh sợ hãi tình yêu tốt đẹp trong lòng mình sẽ rời đi. Anh sợ người vợ chưa kịp cưới của anh rời xa anh vĩnh viễn. Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, Iris phải chết đi thì anh sẽ sống như thế nào?

Anh đặt Iris nằm thẳng thớm bên đường, gương mặt cô máu me be bết y như cái lần đầu tiên cô gặp anh. Anh cúi người xuống để nghe tim của cô. Anh ước ngàn lần vạn lần cho Iris của anh mở mắt ra và nói rằng: “Nụ hôn đầu tiên của tôi không thể vô duyên vô cớ mà mất đi như vậy được.”

Anh ước gì, cô ấy sẽ nhắng nhộ, sẽ làm loạn và miệng lưỡi với anh. Nhưng không, cô ấy chỉ nhắm mắt, toàn thân cứng đờ, hơi thở thoi thóm và nhịp tim rất chậm. Chậm đến mức Pierre có cảm giác như nó sẽ ngưng lại bất cứ lúc nào.

Anh mở cửa xe hơi lấy ra túi thuốc và làm qua vài thao tác cấp cứu cho Iris. Miệng anh không ngừng nói về tình trạng của cô và người tài xế xe container cho nhân viên cấp cứu nghe. Vì nơi Iris xảy ra tai nạn gần với bệnh viện tư nhân của anh cho nên rất nhanh đội ngũ cứu thương đã có mặt tại hiện trường.

Khi Iris và người tài xế xe container được đưa lên hai chiếc xe cấp cứu, Pierre cũng theo xe ngồi bên cạnh Iris. Nhìn qua vết thương, cô không chỉ bị va chạm mạnh phần đầu mà còn bị rất nhiều mảnh kính xe đâm vào ngực và mặt. Pierre biết khả năng sống của Iris không nhiều, cũng biết được dù anh có cứu được não bộ của cô thì cũng không thể bảo đảm được phần lồng ngực không vì xuất huyết mà tử vong.

Pierre nhìn gương mặt của Iris xanh xao do mất máu quá nhiều đang nằm bất động trên băng ca, bàn tay anh khẽ chạm vào gương mặt lạnh lẽo của cô, run run. Tay còn lại anh cầm lấy bàn tay cô, đưa lên mũi vừa hôn vừa khóc.

Những bác sĩ cấp cứu ngồi cạnh anh cũng bất lực thở dài, chỉ khẽ đưa ra ý kiến: “Viện trưởng, hay chúng ta nhờ bác sĩ Phương.”

Một câu nói này khiến Pierre như người chết gặp được phao cứu hộ. Anh liền lẩm bẩm: “Đúng rồi... Bảo Vy... Chỉ có cô ấy mới có khả năng thực hiện được ca này.”

Nghĩ đến đây, anh liền nói: “Mau kết nối với bác sĩ Phương.”

Nhân viên cấp cứu đi theo xe liền mở máy gọi theo tín hiệu cấp cứu cho bác sĩ để gọi Bảo Vy. Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối.

Giọng Bảo Vy điềm tĩnh hỏi: “Tôi là bác sĩ Phương Bảo Vy, xin hỏi người gọi tới cần cấp cứu là đơn vị nào?”

Pierre nghe được giọng Bảo Vy thì có cảm giác giống như mình sống lại. Anh liền hồ hởi gấp gáp nói: “Bảo Vy, là anh đây. Iris gặp tai nạn giao thông rất nặng cần phẫu thuật kép ngay giữa hai khoa ngoại thần kinh và ngoại lồng ngực. Em đến giúp anh được không?”