Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 222:(XVIII). Bí mật hé lộ (6)




Iris nghe Pierre lập kế hoạch như vậy thì cũng hài lòng lắm nhưng cô vẫn cố chống đỡ rằng: “Cho con tham dự hôn lễ của bố mẹ cũng rất hay mà. Cô dâu có thai mặc áo cưới cũng là mốt đấy. Giới nghệ sĩ cũng nhiều người làm như vậy mà.”

Pierre nhướng mày gật gù rồi hôn lên cái miệng nhỏ đang cố cãi lại chồng của cô, nhẹ nhàng giải thích: “Lúc mang thai sức khỏe của em sẽ yếu hơn bình thường vì phải chia sẻ bớt dinh dưỡng cho con. Lúc đó mà tổ chức hôn lễ thì sẽ rất mệt mỏi. Nhất là ngôi sao lớn như em sẽ bị công chúng đàm tiếu. Chúng ta ráng nhịn một thời gian được không em?”

Iris nghe lời nào của Pierre nói cũng có lý, dù anh luôn chiều chuộng cô nhưng cô cũng đã hứa là sẽ luôn nghe theo anh. Cho nên, Iris không nghi ngờ gì về một lý do khác vì sao Pierre không để mình mang thai.

Bản thân Pierre khi ở vào tuổi gần bốn mươi thì rất muốn có con với Iris nhưng ngày nào chưa trị được bệnh cho Iris thì anh không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô. Trước sau anh chỉ có thể đè nén xuống mong muốn có con của mình và cùng Iris sống vui vẻ trọn vẹn từng ngày.

Iris nhìn ngắm gương mặt điển trai suy tư của Pierre một lúc rồi nhỏm người hôn vào má anh. Cô nhẹ giọng từ tốn nói: “Hôm nay mẹ đã gọi cho em. Mẹ em đã đi công tác về rồi.”

Nghe giọng cô có phần chậm rãi và phụng phịu, Pierre liền hỏi lại: “Mẹ em đã nói gì? Muốn em về nhà sao?”

Iris gật gật đầu chu cái miệng nhỏ nhắn ra đáp: “Phải đó. Mẹ em nói là bỏ nhà đến sống cùng bạn trai là việc làm không có gì hay ho hết. Hãy mau về nhà.”

Pierre nghe xong lời thuật lại của Iris thì liềng nhướng đôi mày rất cao và nheo đôi mắt màu xanh olive của mình lại nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy em có định về nhà không?”

Iris đưa tay quàng qua cổ anh, kéo đầu anh sát vào mặt mình hôn hít thật lâu cho sảng khoái rồi hí hửng đáp lại: “Đương nhiên không.”

Cô vừa nói vừa lắc đầu, khóe môi kéo cao hí hửng nói: “Khó khăn lắm mới kiếm được gối ôm hình người ấm áp để ôm mỗi đêm. Không có anh thì em sẽ mất ngủ đấy.”

Pierre liền kêu lên: “Aha... thì ra em chỉ xem anh là gối ôm thôi sao? Anh nghĩ anh có nhiều công dụng hơn đấy.”

Iris bĩu môi hỏi lại: “Còn công dụng gì sao?”

Pierre liền véo má gật gù đáp: “Ví dụ như đấm lưng bóp vai cho em hàng đêm nè.”

Iris nghe xong thấy giống như nghe chuyện thần tiên, cô hỏi lại: “Có hay sao? Từ lúc ở cùng anh đến giờ anh chưa từng làm chuyện này đó nha.”

Pierre cười cười ý nhị thâm trường lật người Iris lại và nói: “Thì để bây giờ anh làm nha.”

Iris hí hửng gật đầu: “Được đó. Mau nhanh tay một chút.”

Thế là bác sĩ Pierre nay kiêm thêm việc trị liệu xương khớp cho bệnh nhân. Bàn tay mềm dẻo của anh lướt đến đâu thì vợ anh tán thưởng đến đó. Chốc chốc cô lại kêu lên: “Pierre, anh mạnh tay chút.”

“Đúng rồi, đúng rồi.”

“Giỏi lắm!”

“Giỏi lắm!”

“Nhích lên một tí.”

“Thấp xuống một tí.”

Pierre nghe cô vợ trẻ của mình liên tục ý kiến về cách trị liệu xoa bóp của mình thì cũng ráng chậc lưỡi cho qua, cố gắng làm tốt phục vụ vợ nhưng Iris cứ được voi đòi tiên. Chốc chốc lại kêu mạnh tay khi thì lại kêu nhẹ tay, lúc lại lên cao khi lại xuống thấp. Pierre nghe xong loạn cào cào không chiều nổi nữa liền đưa tay bóp mạnh vào khối tròn to chảng dưới váy ngủ của cô khiến cô giật nảy mình kêu lên: “Eo, đau quá! Anh định làm gì?”

Pierre xấu xa nở nụ cười lao đến, không quên đáp: “Trừng phạt em.”

Iris bị Pierre ngang ngược tốc váy của mình lên sờ mó thì liền phản kháng, quẫy đạp: “Pierre, đừng làm thế. Nhột quá! Nhột quá! Tha cho em.”

Pierre được thể cất giọng cười sảng khoái đáp lại: “Để chồng em cho em biết thế nào là cao một chút, thấp một chút, mạnh một chút, nhẹ một chút.”

Câu nói hai tầng ý ám muội của Pierre khiến Iris giật mình tròn đôi mắt xinh đẹp nhìn anh. Pierre tưởng đã dọa được vợ không ngờ nhận lấy câu trả lời tỉnh queo khiến anh càng máu huyết sôi trào.

“Pierre, tới đây nào!” - Iris co chân lại nhún trên giường tưng tưng mấy cái rồi nghênh mặt thách thức.

Pierre như hổ đói vồ mồi sau khi được sự hưởng ứng của vợ mình, lao nhanh về phía Iris đè ép lên người cô cắn loạn. Iris nhột quá so vai mấy cái nghiêng mình hỏi: “Pierre, nhột quá đi mất. Không chơi trò này nữa.”

Pierre thuận tay véo cái má lắm điều đang chuyển động của cô, hôn xuống vài cái rồi nói: “Không phải em vừa thách thức anh sao?”

Iris nghe xong nghiêm mặt trịnh trọng nói: “Pierre, anh nên rõ ràng. Em thách thức anh tiến vào không phải thách thức anh cắn em.”

Pierre nghe xong phì cười lắc đầu hỏi: “Cưng à, em không cần dạo đầu sao?”

Iris nháy nháy mắt rồi gật đầu đáp: “Đương nhiên cần.”

Sau cô lại cắn môi nghĩ ngợi hỏi lại: “Nhưng dạo đầu của anh là cắn sao? Chó cũng không làm như vậy.”