Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 212:(XVII). “Nơi nào có anh thì nơi đó là nhà của em” (3)




Lúc hai người ăn sáng xong, Pierre kéo Iris ra ban công ngắm những đóa hoa hồng mà anh trồng. Iris nhìn ngắm những bông hoa có màu sắc thanh nhã tú lệ thì thích lắm. Cô đưa mũi ngửi những cánh hồng thơm ngát rồi hân hoan nói: “Pierre à, góc vườn này của anh thật tuyệt. Làm sao để những bông hoa này nở ra vậy? Em nghe nói trồng hoa hồng rất khó có phải không?”

Pierre vừa tưới cây, vừa mỉm cười nhìn cô đáp: “Cũng không quá khó đâu. Chỉ cần em bón phân đúng tỉ lệ từng giống hồng rồi chăm sóc tưới nước đều đặn là được. Điều đáng ngại nhất khi trồng hồng đó là bị sâu bệnh. Những lúc đó nếu em phun thuốc trừ sâu thì nhiều khả năng cây sẽ chết.”

Iris trố mắt nhìn anh hỏi lại: “Vậy thì phải làm sao? Em cứ nghĩ thuốc trừ sâu là để diệt sâu bệnh chứ.”

Pierre cất bình nước lên kệ, thong thả kéo Iris ngồi xuống ghế tựa, nhẹ nhàng giải thích: “Vì hoa hồng là loài hoa đỏng đảnh cho nên cần có cách chăm sóc đặc biệt. Kinh nghiệm cho anh thấy rằng việc dùng thuốc trừ sâu không đem lại hiệu quả như anh muốn cho nên anh dùng nước rửa chén và dầu ăn trộn chung với nhau sau đó bỏ vào cái bình phun sương để làm mờ mắt sâu như vậy chúng sẽ không thể đi tìm thức ăn được.”

Iris nghe xong cảm thấy giống như nghe chuyện thần tiên, cô tròn mắt vỗ tay bôm bốp hoan hô anh: “Pierre, anh thật lợi hại. Quá đỉnh, quá thông minh.”

Pierre cười cười, rồi nói thêm: “Có lúc thì anh giã ớt rồi đổ rượu vào, sau đó đem tưới dưới gốc cây hồng, mùi vị cay nồng của ớt sẽ khiến sâu bệnh không thở được.”

Iris chăm chú ngồi nghe Pierre chia sẻ kinh nghiệm, hai mắt cô không ngừng mở lớn, miệng liên tục tán thưởng anh.”

Đoạn Iris lại nói: “Pierre à, em nghe nói nếu đem vỏ chuối bón dưới gốc hồng thì cây sẽ cho ra hoa đẹp lắm có đúng không?”

Pierre nhìn cô, mỉm cười gật gù: “Về nguyên tắc thì là như vậy. Trong vỏ chuối có nhiều Kali, loại chất rất cần cho sự phát triển của cây giúp cây chống lại sâu bệnh và khỏe mạnh cứng cáp hơn nhưng mà nếu em bỏ vỏ chuối vào gốc cây thì khi vỏ chuối phân hủy sẽ sinh ra ruồi và mùi hôi thối khng sao chịu được. Em có dám thử không?”

Iris liền đáp: “Đương nhiên em không thử rồi, nghe anh nói thì làm sao dám làm nữa.”

Pierre lại hỏi: “Vì sao em biết chuyện bỏ vỏ chuối vào gốc cây?”

Đôi mắt Iris long lanh, tinh anh đáp lẹ: “Do mấy người làm vườn nhà em nói đó. Lúc nhỏ em không có gì chơi nên hay đi theo mấy người làm vườn nói chuyện. Họ nói dùng vỏ chuối thay phân bón là cách làm rẻ nhất khi trồng cây trên diện rộng, không giống như vườn nhà em, chi phí chăm sóc mỗi năm cho vườn hồng của mẹ em đã lên đến cả trăm nghìn đô la rồi.”

Pierre cười cười khẽ vuốt má cô nói: “Iris, anh không có nhiều tiền mua cho em biệt thực có khu vườn rộng lớn, em vẫn chịu theo anh sao?”

Iris chống hai tay giữ cằm, chớp chớp mắt nhìn Pierre hỏi lại: “Không phải anh từng nói nơi nào có anh nơi đó sẽ là nhà của em sao?”

Nói đoạn, cô lại cầm tay anh áp vào mặt mình, dịu dàng bộc bạch: “Pierre à, dù có là khu vườn lớn hay chỉ là góc ban công nhỏ như thế này thì em cũng không để ý. Quan trọng nhất là nơi nào đó có anh.”

Từng lời Iris chân thành nói ra khiến tim Pierre đập loạn. Đến bây giờ nah cũng không thể ngờ, cô gái xinh đẹp và giàu có này lại một mực yêu anh như vậy. Bất giác anh nghĩ về căn bệnh của Iris khiến lòng anh nặng trĩu. Nếu trường hợp xấu nhất khiến anh mất đi cô thì anh làm sao chịu nổi sự cô đơn trong những tháng ngày còn lại?

Thấy Pierre nhìn mông lung, Iris khẽ véo mặt anh hỏi: “Pierre, anh nghĩ gì vậy?”

Pierre sực tỉnh quay lại nhìn Iris rồi lắc đầu chống đỡ: “Cũng không có gì quan trọng, anh đang nghĩ về việc sau này khi hai chúng ta về già, anh sẽ mua một mảnh đất ở ngoại ô để trồng hoa Iris.”

Iris nghe đến đây liền hào hứng hỏi lại: “Hoa Diên Vĩ sao?”

Pierre khẽ gật đầu chậm rãi nói: “Hoa diên vĩ là biểu tượng của cuộc sống rực rỡ sắc màu. Trong thần thoại Hy Lạp thì hoa diên vĩ là biểu tượng của các thiên thần. Vì loài hoa này rực rỡ sắc màu cho nên nó còn có ý nghĩa là cầu vồng.”

Iris nheo mắt cười, đôi mắt đen trong vắt như hai viên ngọc quý long lanh bừng sáng, vui vẻ nói: “Mẹ em cũng nói tên em có nghĩa là cầu vồng. Bà mong cho cuộc sống của em sẽ tràn ngập niềm vui và rộn rã sắc màu.”

Pierre khẽ vuốt tóc cô, nghĩ ngợi: “Muốn thấy được cầu vồng phải chịu được cơn mưa. Iris, anh tin là em sẽ vượt qua được căn bệnh của mình.”