Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 204:(XVI). Dụ dỗ (4)




Pierre không nói gì, mặt cứ hầm hầm, quay lại nhấc bổng Iris vác lên vai. Nhưng cô vẫn không ngừng kêu la, giờ lại nhèo nhẹo sang một câu khác: “Pierre thả em xuống. Chóng mặt quá, anh làm cái quái gì vậy?”

Pierre chậc lưỡi đưa tay vỗ lên mông cô một cái. Lớp vải của chiếc váy mỏng không những không ngăn được tiếng kêu săn chắc của nơi nào đấy mà còn khiến tay Pierre nóng lên khi chạm vào.

  Cánh cửa căn hộ của anh nhanh chóng được mở ra. Pierre tức giận lấy chân đá cho cánh cửa đóng mạnh lại rồi nhanh chóng quăng Iris xuống sofa ở phòng khách. Giọng anh khàn đục và có phần tức giận: “Iris, em giỏi lắm. Dám so sánh tôi với con Becgie đó. Nếu không vì sợ em bất tiện đi ra ngoài thì tôi cũng không vội vã trả vật đó lại cho em.Em không mang ơn tôi thì thôi còn ngoe nguẩy giận dỗi đem tôi so với nó. Em có biết tôi rất muốn tay đôi với cái con lông lá đó hay không? Em có biết vì sao hay không? Biết hay không?”

Iris ngây thơ hồn nhiên chớp mắt hỏi lại: “Vì sao vậy?”

Pierre tức hết chỗ nói liền nghiến răng ken két đáp từng tiếng ghen tuông lạnh lẽo: “Vì nó dám ngửi mùi của em.”

Iris nghe xong thì toàn bộ dây thần kinh đều hoạt động ở công suất cao, không khác cảm giác điện giật tê tái là bao. Cô vừa sợ, vừa buồn cười, vừa thích thú, vừa mãn nguyện. Sau đó thì liền phì cười lớn, sảng khoái nói: “Anh ghen với cả con chó ư? Thật là buồn cười quá đi.”

Pierre giận tím mặt hỏi lại: “Nó không phải giống đực sao? Món đó không phải là của em hay sao? Em cười cái gì?”

Càng chất vấn Pierre càng tức giận, anh giống như biến thành một con người không lý trí chỉ có cảm xúc điều khiển mà thôi. Iris cũng hơi giật mình vì nhìn thấy một bộ mặt khác của Pierre. Hóa ra anh không phải lạnh lùng nhàn nhạt với cô mà là anh luôn dùng lý trí để nghĩ cho cô nhưng khi gặp tình huống phải đối mặt thì cơn ghen cao ngất không khiến anh khống chế được tâm tình.

Iris nghĩ nghĩ xong lại như hiểu điều gì đó, cô mỉm cười đáp lại: “Em cười anh đã mê em mà lại còn muốn em ở cạnh người khác. Anh ghen tuông với cả con vật mà còn che giấu tình cảm và ra vẻ cao thượng đẩy em cho người đàn ông tốt. Thật là buồn cười quá đi. Haha... ”

Những lời của Iris như thức tỉnh anh. Chưa bao giờ anh có cảm giác ghen tuông đến mất tự chủ như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh con becgie cao lớn đó nhỏ dãi vào cái vật nhỏ của Iris là anh điên không chịu được. Đặc biệt là khi mùi của cô rơi vào mũi của nó.  Nghĩ đến thì anh tức ứa gan. Pierre hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay vào trong váy của Iris, chậm rãi nói ra một câu đầy hăm dọa: “Nơi này chỉ một mình tôi được ngửi, được hành hạ thôi. Em đã nghe rõ chưa?”

Iris ngồi dậy cố lấn một chút cho tay anh vào gần mình hơn rồi ôm cổ anh hí hửng nói: “Em đương nhiên biết rồi. Chỉ một mình anh. Sau này đồ lót của em cũng sẽ do anh giặt để anh một mình được ngửi mà không phải máy giặt. Có được chưa?”

Biết Iris trêu mình, Pierre không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn cô tủm tỉm cười, nét mặt cũng giãn ra. Tay của anh đưực thể càng thêm khuấy động tạo ra vài tiếng kêu nhưng không sao kêu lớn bằng bụng của hai người.

Iris nhìn anh cười cười rồi hất mặt về phía nhà bếp ra hiệu anh đi nấu bữa sáng. Đến lúc này cả hai mới ý thức là chưa ai đi đánh răng mà đã bắt đầu một bữa sáng thứ bảy đầy ngoạn mục như vậy.

Iris vươn vai chống người đứng dậy đi vào phòng tắm. Pierre đi theo phía sau cô bước vào phòng. Anh mở tủ lấy ra bàn chải và khăn tắm hôm trước của Iris được anh cất cẩn thận trong túi nylon, bên ngoài còn ghi hai chữ “my love” (tình yêu của tôi).

Iris nhìn thấy biết là hắn cũng yêu mình lắm nhưng mặt mày cứ lạnh tanh cố nhịn không đi tìm mình. Cô cầm lấy túi bàn chải và khăn tắm rồi cắt cớ chỉ vào mảnh giấy dán trên túi hỏi: “Cái gì đây?”

Pierre nhìn nhìn cô rồi nhìn nhìn ngón tay thon dài của cô chỉ vào hai chữ “my love”, rồi lại đảo mắt như không có chuyện gì, bâng quơ nói: “Em không biết đọc chữa à?”

Iris bĩu môi cong cớn hỏi lại: “Thì ra tình yêu của anh là bàn chải đánh răng và khăn tắm à?”

Pierre biết cô gái nhỏ này trêu chọc mình thì liền ép cô sát vào tường, hai mắt chăm chú nhìn cô nghiêm túc nói: “Nói chính xác là bàn chải đánh răng và khăn tắm của em. Có biết hay không?”

Iris cười cười tỏ vẻ hài lòng trước câu nói của anh. Cô khiễng chân hôn lên má anh một cái chốc rồi nói: “Mọi thứ của anh, em đều thích.”

Hai người tình tứ nhìn nhau rồi bắt đầu đánh răng. Iris rắt nghịch phá, cô luôn kiếm trò giải khuây cho nên lúc đánh chán răng mình thì liền dí bàn chải vào miệng Pierre đánh hộ cho anh. Pierre cũng không phản đối, bởi vì anh biết mọi nguyên tắc vệ sinh với cô nàng bất trị này đều vô dụng. Cả đời anh học y vô cùng cẩn thận và lúc nào cũng giữ vệ sinh sạch sẽ nhưng gặp phải “siêu sao” ở dơ này thì anh cũng đầu hàng. Bởi mới nói, “ghét của nào trời trao của đó”. Cả nước miếng mà cô ta còn dám nhổ vào mặt anh thì giúp anh đánh răng bằng bàn chải mà cô ta đang đánh có là gì. Nghĩ đến đây, Pierre không biết nên cười hay nên mếu. Anh chỉ biết ở cạnh cô, anh luôn giống như bị rút hết linh hồn, tất cả đều nhận sự sai khiến của cô ấy. Đây có được gọi là “khắc tinh” như người ta vẫn nói hay không?