Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 200:(XV). Thả thính (11)




Toàn thân Pierre mềm nhũn chiều chuộng theo Iris. Chí ít nụ hôn này cũng giúp cổ anh đỡ khô và nóng do tác dụng của thuốc lẫn với rượu mạnh. Sau một lúc Iris cũng chịu buông tha cho anh, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, cười cười nói: “Nhớ anh lắm đó. Có biết hay không? Nếu em không ra tay nhanh thì giờ anh đã làm mồi cho chó dữ rồi. À không, yêu nữ.”

Iris nhớ lại cảnh cô gái kia sờ mó người anh thì liền điên tiết lên. Nhưng cô nhìn Pierre rồi lại cụp đuôi xuống tỏ vẻ đáng thương thủ thỉ: “Thật ra em không định đánh cô ta đâu nhưng anh nghĩ xem, cô ta định phỗng tay trên của em. Có làm gì anh cũng phải là em làm trước chứ. Đúng không?”

Iris chớp chớp mắt, lải nhải một lúc khiến Pierre nheo mắt, có vẻ anh hơi đau đầu khi nghe giọng cô như mấy con ruồi vo ve quanh tai mình. Anh không kiên nhẫn nữa. Liền đẩy Iris xuống giường, đưa tay kéo váy cô lên quá đùi rồi bắt đầu nhập cuộc.

Iris đang lải nhải thì bất ngờ bị tập kích nên có phần giật mình la lên nhưng cô không la lên kêu cứu mà la lên rằng: “Pierre, ít nhất anh cũng phải tắt đèn chứ. Sáng thế này... em cũng biết ngại đó.”

Bỏ mặc lời kêu la của Iris, Pierre chỉ chăm chú vào nơi tư mật của nàng rồi một đường tiến vào. Cảm giác đau đớn bắt đầu lan ra toàn thân cô, cô liên tục kêu gào: “Đau quá! Đau quá đi mất!”

Nói đến đây Iris lại bắt đầu kêu la. Pierre nửa say nửa tỉnh không hiểu cô kêu la cái gì. Anh ngẩng người một chút rồi quay đi lọ mọ theo quán tính mở tủ lấy ra một vật gì nho nhỏ.

Iris thấy Pierre bỏ bê mình liền nhỏm người dậy. Cô nhìn qua thân thể mình thì thấy có vẻ như Pierre còn chưa chạm vào cô. Vậy mà cô lại la ó lên như sắp chết. Cảm giác “đau tưởng tượng” này có lẽ do đọc nhiều tiểu thuyết và kịch bản, chắc là như vậy rồi, nghĩ đến đây tự nhiên Iris thấy ngượng ngượng. Cô thu chân lại chờ đợi Pierre.

Lúc Pierre quay lại chỗ Iris thì cô thấy trên tay anh lúc này là chiếc đèn pin nhỏ loại mà bác sĩ hay dùng để chiếu vào cổ họng hoặc mắt của bệnh nhân. Đến giờ thì Iris có thể hiểu vì sao anh say mèm như người mộng du mà vẫn biết chính xác vậy ấy ở đâu. Đơn giản đó là vật bất ly thân của bác sĩ bọn họ.

Cô liền lẩm bẩm: “Anh ta lấy vật đó làm gì nhỉ?”

Pierre nhìn Iris bằng ánh mắt hừng hực lửa mãi không chịu tắt khiến cô thấy ngại ngùng lên tiếng: “Biết là anh thích em rồi nhưng làm ơn đừng nhìn em kỹ như vậy.”

Pierre không tự chủ đưa tay kéo đôi chân thon dài của cô về phía mình rồi nhanh tay đẩy hai chân cô lên, dùng đèn pin soi vào nơi kín đáo ấy. Bất ngờ trước hành động này của Pierre, Iris liền la lên: “Biến thái, biến thái. Anh làm cái trò gì đấy hả?”

Đi kèm lời nói là hành động giận dỗi rút chân về nhưng Pierre không để cô làm vậy, nghiêm túc nói: “Anh chỉ muốn nhìn cho rõ, không thì không thấy... được... đường vô.”

Iris câm lặng trước tình huống dở khóc dở cười này. Phòng ngủ thì thắp đèn sáng trưng soi ra được mụn mà hắn nói không thấy đường, nhất định phải làm khó cô bằng cách dùng đèn pin soi nơi đó cho rõ. Đúng là chuyện không tưởng mà.

Iris mắc cỡ, sượng trân nhìn hắn nhưng hắn không để ý cảm xúc của cô, vẫn như cái xác háo đói lao tới đòi soi cho rõ. Iris nghiến răng bực bội đưa tay cầm điều khiển tắt hết đèn trong phòng, sau đó giật luôn đèn pin trong tay hắn bấm tắt rồi vứt đi.

Iris kéo Pierre gần sát mặt mình rồi u ám nói như giọng của một phù thủy nhỏ: “Để em giúp anh.”

Nói xong cô liền đẩy anh nằm ngửa ra giường rồi dứt khoát ngồi lên trên. Lúc hai người trở thành một thể cũng là lúc Pierre la toáng lên trước cả Iris. Cô không ngờ chuyện này lại đau đớn như vậy. Cô nhăn mặt cắn răng chịu đựng chưa kịp la lên thì đã nghe thấy người đàn ông bên dưới kêu gào. Iris chậc lưỡi lắc đầu nói thầm: “Sức chịu đựng của anh kém như vậy thì sao có thể sinh được thằng nhỏ đáng yêu như David nhỉ?”

Iris không nghĩ nhiều liền xoay người vài cái khiến Pierre kêu thêm vài tiếng. Hai tay anh giữ eo cô, nhẹ nhàng di chuyển lên xuống rồi lại chuyển snag một kiểu khác cho đến khi tác dụng của thuốc không hành hạ anh nữa thì anh thở phào kêu lên một tiếng chấn động rồi rời khỏi người cô.

Pierre nghiêng người ngã vật ra giường, thở dốc rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Iris cũng nhăn mặt nằm xuống bên cạnh anh.

“Cứ dễ dàng như vậy thì hắn đã là của mình sao? Đúng là ngủ cũng phải cười đó.” - Iris nghĩ thầm rồi tủm tỉm cười nhắm mắt lại ngủ. Cô không quên hôn một cái vài chiếc má phải điển trai của  anh và tí tởn làu bàu: “Muốn trốn tránh em sao? Anh có mà nằm mơ.”
\-\-\-\-
Cám ơn vì các bạn đã cùng Hạc Giấy theo dõi đến chương này nhé. Các bạn đừng quên bấm like và thả 5 sao để tăng thêm nhiệt huyết làm việc cho mình nhé.
Hạc Giấy đang chờ gặp các bạn tại Facebook: Những câu chuyện của  Hạc Giấy đó.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!