Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 195:(XV). Thả thính (6)




Bà Amanda thở dài hỏi: “Con quen cậu ta được bao lâu? Đàn ông điển trai luôn là thuốc độc làm mù đôi mắt của phụ nữ. Con còn trẻ sẽ không sỏi đời bằng cậu ta, lại không biết cách chiều chuộng đàn ông giống như cậu ta chiều chuộng phụ nữ. Cho nên cậu ta sẽ dễ dàng khiến con mê đắm. Chuyện này cũng là lẽ thường.”

Iris biết bản thân mình đúng là biết quá ít về Pierre, cô cũng chưa từng quan tâm nhiều vấn đề như bà Amanda nói cho nên chỉ im lặng lắng nghe. Bà Amanda lo lắng cho cô nên tiếp tục khuyên nhủ: “Cô chủ à, dù cậu ta là một người chung thủy không có tính trăng hoa thì con cũng nên nghĩ đến những chuyện lâu dài. Khi con kết hôn với cậu ta rồi, cuộc sống vợ chồng sẽ có thêm một đứa bé không phải con của con thì sẽ lại như thế nào? Khi con nhiều tuổi hơn, liệu con có không buồn khi thấy chồng chỉ quan tâm con riêng mà bỏ bê con hay không? Chưa kể khi con có con của riêng mình nữa. Con có chắc giữa con của con và con riêng của chồng không có mâu thuẫn hay không? Lúc yêu cái gì không đẹp nhưng khi kết hôn rồi thì mới thấy phát sinh nhiều vấn đề.”

Iris bị những lời của bà vú làm cho xám mặt. Đúng là cô chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ đơn thuần thích chọc phá Pierre rồi từ lúc nào lại đụng chạm vào anh và cảm thấy nhớ nhung anh. Từ bước đầu tiên này cho đến kết hôn thật sự quá xa vời.

Cô rùng mình nói: “Nanny à, con thực sự chưa từng nghĩ đến những chuyện xa vời như vậy?”

Bà Amanda vỗ nhẹ vào tay Iris yêu thương dạy bảo: “Tình cảm khi vừa chớm nở sẽ dễ dứt ra hơn là khi đã sâu đậm. Cô chủ à, cậu ấy dù có là bác sĩ thiên tài thì sao chứ? Xét ở tuổi tác, hoàn cảnh gia thế đều không phù hợp với con. Con qua lại với cậu ấy lâu ngày thì con sẽ chịu thiệt thòi.”

Ánh mắt Iris lộ vẻ buồn bã, gật đầu trả lời cho qua chuyện: “Con hiểu rồi.”

Pierre nghe xong cuộc nói chuyện của hai người thì trong lòng nhói đau, có cảm giác gì đó như là vụn vỡ. Anh quay về phòng, cả đêm không ngủ, gác tay lên trán suy nghĩ. Những lời bà Amanda nói không phải là không có lý. Anh đã ở vào cái tuổi ngấp nghé bốn mươi rồi làm sao còn đủ tự tin mang lại hạnh phúc và chăm sóc cho một cô gái trẻ như Iris cả đời được. Anh tốt nhất không nên ảo tưởng với Iris để tránh làm lở dở tương lai của cô ấy. Đến lúc này Pierre mới biết thì ra trong lòng anh, Iris từ lúc nào đã bén rễ trong lòng anh, dứt bỏ tình cảm này, anh thật sự quá đau nhưng không thể làm gì hơn.

Sáng hôm sau Pierre lái xe đưa David về nhà rất sớm. Cậu bé vẫn còn say ngủ nhưng bị anh bế ra rồi đặt vào xe. Không một lời chào từ biệt Iris, Pierre ôm tâm trạng nặng nề rời khỏi nhà cô.

Lúc Iris thức dậy liền chạy ngay qua phòng tìm Pierre. Đêm qua cô ngủ không ngon, cứ suy nghĩ lung tung những điều bà Amanda nói. Những điều đó không phải là không có lý nhưng mà trái tim của Iris chỉ nghĩ đến chuyện từ bỏ Pierre thôi thì đã đau thắt từng cơn rồi. Cô không sao quên được nụ hôn đầu tiên đêm đó của họ, cũng không thể quên được hơi thở của anh đều đều ôm cô ngủ. Iris không muốn từ bỏ cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều những chuyện có khi sẽ không bao giờ xảy ra. Cô biết nếu tiếp tục đi trên con đường tình cảm với Pierre thì cô sẽ đối mặt với nhiều vấn đề nhưng vấn đề lớn nhất khi cô từ bỏ anh là trái tim cô sẽ tan nát và bị dày vò hàng đêm. Iris không chịu nổi cuộc sống như vậy cho nên sáng ra liền đi tìm Pierre nhưng đã không còn thấy anh ở trong phòng nữa. Bảo vệ và giúp việc nói rằng anh đã rời đi từ khi còn tờ mờ sáng. Iris liền tức tốc lái xe đến nhà của anh. Cô bấm chuông rất lâu rất lâu nhưng hình như không có ai ở nhà. Iris cho rằng Pierre đi siêu thị sẽ về ngay nên cô đứng trước cửa căn hộ của anh chờ đợi. Iris đã chờ rất lâu rất lâu nhưng vẫn không nhìn thấy Pierre quay về. Đến gần chiều, Iris đói bụng quá liền buồn bã rời đi.

Vì biết Iris sẽ tìm đến nên Pierre đã đưa David đi ra biển chơi đến tối mới về. Anh quay về nhà, nhìn thấy tờ giấy nhắn Iris nhét vào khe cửa, nội dung chỉ đơn giản là: “Gọi cho em, theo số điện thoại này...”

Pierre lấy camera ở cửa ra xem thì thấy cô đã chờ anh từ sáng đến chiều, sau đó mệt quá không chịu nổi liền nên bỏ đi. Lòng anh thấy xót xa nhưng không còn cách nào khác. Anh buộc phải để cho Iris vì chán mà buông tay. Chỉ có như vậy cô mới có thể quên anh và đi tìm một người phù hợp hơn với mình mà thôi.