Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 187:(XIV). Bám sát quấy rầy (9)




Iris nhìn Pierre rồi bĩu môi: “Người già đúng là người già, khó tính như vậy sao? Không chỉ lạnh lùng băng giá mà còn ba gai cạnh khóe người ta. Tôi chính là chống mắt lên xem anh ế vợ đây.”

David nghe xong liền kèo nài thương lượng: “Ba ơi, ba cho mẹ thỏ giúp con xếp xong bộ Lego đi nha. Sau đó con sẽ đi làm bài tập ngay.”

Nhưng Pierre chỉ lắc đầu. David biết tính ba mình không nói nhiều không mặc cả cho nên cậu không dám nói gì nữa chỉ ngậm ngùi nhìn “mẹ thỏ” rồi cúi đầu quay vào phòng làm bài tập.

Iris cũng thở dài nghĩ: “Hai chúng tôi đang chơi vui vẻ, lại bị anh phá hỏng rồi. Đúng là con người ta không nên bị vẻ ngoài che mắt. Đẹp trai thì đẹp trai thật mà sao khó chịu quá! Bản thân mình héo úa thì chớ còn không cho người ta sinh sôi. Thật đúng là người đàn ông khô khan mà.”

  Tuy nghĩ vậy nhưng Iris không dám bộc lộ ý nghĩ của mình ra. Cô chỉ chậc lưỡi nhìn Pierre rồi thở dài định quay vào bếp lấy nước vòi uống nhưng anh nào có dễ mà tha cho cô. Một mệnh lệnh giật bắn cả người khiến Iris dừng bước: “Đứng lại!”

Cô phụng phịu quay mặt qua cúi đầu chuẩn bị nghe anh bác sĩ “dạy dỗ” mình. Nhìn từ xa cô giống như cô học trò phạm lỗi bị thầy giáo răn dạy.

Đúng như những gì Iris dự đoán, những lời khó nghe từ miệng Pierre bắt đầu phát ra đều đều như cái máy, đại loại là mấy câu: “Ai cho cô tự ý vào nhà tôi?”, rồi thì “tại sao cô cứ suốt ngày đi lừa gạt người khác?”, “người già trẻ nhỏ cô cũng không tha?”...”

Đến câu cuối cùng thì Iris hơi giật mình khi anh gọi tên cô để mắng: “Iris, tôi thực sự không thể hiểu nổi rốt cục cô muốn cái gì ở tôi? Đến khi nào cô mới thôi giở trò với tôi?”

Iris hoàn toàn bỏ qua mọi lời khó chịu của anh, chỉ chăm chú vào cách anh gọi tên mình. Thật ra thì anh chàng “núi băng thô lỗ” này gọi tên cô nghe cũng thuận miệng lắm. Cô thích nghe anh gọi tên cô để nói chuyện hơn là nói trỏng: “ cô, cô ,cô... tôi, tôi, tôi... nghe giống như gà mỏ thóc vậy. Khó chịu biết bao?”

Iris liền mỉm cười nhìn anh chớp chớp mắt nói: “Anh biết tên tôi sao? Có phải anh đã biết tôi là ai rồi không? Tôi quả thật rất xinh đẹp và nổi tiếng đó.”

Pierre thở dài ngán ngẩm khi nghe cô nàng tự khen bản thân mình. Anh chỉ ậm ừ rồi hạ giọng nói: “Biết rồi. Cô là cái cô hay đóng phim có nhiều cảnh nóng để câu lượt xem có phải không?”

Iris giật mình nghe giống như không phải là anh ta đang nói về mình. Lần nữa cô lại chỉa ngược ngón tay trỏ vào mặt mình như tự hỏi: “Anh nói tôi sao?”

Pierre im im gật đầu. Iris liền nhăn mặt nói: “Tôi không có đóng phim cấp ba. Tôi đóng phim điện ảnh.”

Không thấy Pierre có phản ứng gì, gương mặt giống như kiển anh ta không hiểu phim cấp ba hay phim điện ảnh khác nhau chỗ nào cho nên Iris lại phải cất công giải thích: “Anh có hiểu không? Tôi đóng phim điện ảnh. Tức là phim nghệ thuật hàn lâm đó. Phim được giới phê bình đánh giá gắt gao. Chính là loại phim được đưa ra chiếu rạp được cả thế giới mong chờ đó. Anh có hiểu không vậy?”

Iris chưa bao giờ cảm thấy lúng túng trong việc giải thích cho người khác hiểu đến như vậy? Phim của cô đóng không chỉ có yêu cầu cao đối với diễn viên, nội dung, âm nhạc, hình ảnh... mà còn bị giới phê bình khắt khe chê lên chê xuống đến xám mặt khiến cô gặp áp lực rất lớn. Vậy mà cái tên này nỡ nào đánh đồng phim của cô với phim cấp ba rẻ tiền. Lạy chúa! Người đàn ông này lại làm cô phát ban.

Pierre chậc lưỡi lắc đầu, anh không thể chịu nổi một bộ phim chiếu rạp mà có cảnh quan hệ nam nữ như vậy. Dù góc quay nghệ thuật đến thế nào cũng nên bị cắt bỏ. Càng khó chịu hơn là cái cô áo khoét sâu này lộ cả thân hình cho thiên hạ thấy. Nghĩ đến đây tự nhiên anh thấy tức tối. Anh nén giận đi vào phòng rửa mặt. Iris thấy thái độ “ngu đặc” của anh thì tức lắm. Theo quán tính cô bước đi theo anh để đòi lẽ phải. Anh sỉ nhục cô kiểu gì cô cũng không nói nhưng anh sỉ nhục tác phẩm nghệ thuật của cô thì cô nhất định làm ra lẽ với anh.

Iris chạm vào cánh cửa phòng anh thì liền giật mình với con gấu Pooh ôm hũ mật gắn trên cửa. Cô liền không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa, chỉ muốn ôm cái gối nghĩ về khu rừng xanh đỏ trong bộ phim hoạt hình cô xem lúc năm tuổi, à không, là ba tuổi thì đúng hơn.

Nghĩ là làm, sẵn trên chiếc giường êm ái kia có con gấu Pooh vàng vàng, cô liền lao nhanh tới nựng nịu con gấu. Lúc này Pierre từ phòng tắm rửa mặt và thay quần áo xong thì bước ra ngoài định đi nấu cơm. Nhưng nhìn thấy một cặp tròn trịa nhô cao trên giường mình thì hai má liền nóng lên nghĩ đến cảnh trong bộ phim hôm trước của Iris mà anh xem. Anh lấy tay xoa xoa mặt mình tránh cho tư tưởng bị lệch lạc rồi nghiêm giọng hỏi: “Cô lại làm gì nữa đây?”