Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 184:(XIV). Bám sát quấy rầy (6)




Cô gái ưỡn qua ưỡn lại như giun xoăn mình vài cái rồi cười giả lả tìm lý do: “Tôi thấy đầu hơi đau cho nên muốn đến tìm anh xem giúp.”

Pierre thở dài ngao ngán không có ý gì là chào đón cô nhưng cũng không nỡ tống cổ cô ra ngoài cho nên miễn cưỡng mở cửa cho cô vào nhà. Iris thấy có thể vào được nhà anh thì vô cùng vui vẻ. Cô giống như một cô gái từ trên trời rơi xuống, nhìn thấy bất kỳ cái gì cũng òa lên trầm trồ ve vuốt để tạo sự chú ý cho Pierre nhưng anh đều phớt lờ không thèm trả lời cô mà đi thẳng vào bếp cất thức ăn vừa mới mua.

Iris ngồi xuống sofa trong phòng khách rộng lớn ba phía là kính nhìn ra ba hướng của thành phố Los Angeles hoa lệ. Chốc chốc cô lại ngó mắt vào căn bếp lung linh kia. Pierre vẫn đang mải miết đeo tạp dề nấu ăn mà không thèm chú ý đến cô. Iris lại chậc lưỡi nghĩ: “Thì ra trên đời này còn có một kiểu người chán hơn cả mình.”

Nghĩ ngợi một lúc thì Iris như nghĩ ra được trò gì thú vị lắm. Cô liền nheo mắt rồi đứng lên bước vào gian bếp ngăn nắp hiện đại của Pierre. Cô giả vờ yểu điệu nhỏ nhẹ hỏi: “Tôi hơi khát nước, anh có thể cho tôi ít nước không?”

Pierre nhìn vị khách không mời rồi lẳng lặng lấy ra cái cốc pha lê sáng loáng rót cho cô ít nước lọc từ bồn rửa tay. Iris bĩu môi nghĩ: “Không chỉ chán ngắt mà còn ki bo. CHo tôi uống nước cam thì anh bị nghèo đi hay sao?”

Nhìn biểu hiện cứng đờ của Iris, Pierre như hiểu được ý của cô, anh liền nói: “Cô không thích uống nước nhà tôi thì mời cô ra siêu thị tự mua nước uống.”

Iris nghe xong liền dùng dằng bĩu môi bất mãn uất ức nhìn Pierre, cô liền cầm ly nước uống ực hết nhưng không quên lẩm bẩm: “Không chỉ chán ngắt, ki bo mà còn thô lỗ nữa. Chả trách già rồi còn cô đơn.”

Pierre nghe tiếng được tiếng mất nhưng cũng đoán ra được ý nghĩa liền quay sang lườm ai Iris hỏi: “Cô có vẻ bất mãn với tôi, vậy thì tại sao cứ dày mặt ở đây làm gì?”

“Chờ anh nấu bữa tối cho tôi.” - Iris không cần nghĩ, đáp gọn một câu vừa thật vừa lạc đề khiến Pierre không còn nói được gì nữa.

Sau một lúc nhìn nhìn ngắm ngắm anh chàng bác sĩ nấu ăn thì Iris cũng được như ý nguyện là anh món anh nấu. Tuy nhiên, anh không hề mời cô ăn cùng mà là cô tự lấy bát đĩa, tự múc thức ăn và tự bê ra bàn ăn.

Những tưởng sự lạnh lùng của Pierre sẽ sớm khiến cô gái chán ghét và bỏ cuộc nhưng phàm việc gì càng khọ Iris càng khoái. Cô ra sức gây sự chú ý của anh, nhìn cái nọ hỏi cái kia. Đến lúc Pierre không nhịn được cũng phải lên tiếng. Đáng tiếc đó không phải là để trả lời cho những thắc mắc của cô như:

“ Anh nấu ăn rất ngon, anh học nấu ăn từ bao giờ?”

“ Anh sinh ra ở Mĩ sao?”

“Ba mẹ anh sống ở đâu?”

“Anh có bao nhiêu anh chị em?”

“Vì sao anh học ngành Y?”

“Anh thích màu xanh lơ hả?”

“ Anh có thích tàu không?”...

Mà là cất tiếng để đuổi khách: “Cô Burrow, cô có cảm thấy cô rất phiền hay không? Trong lúc ăn tôi không thích nói chuyện, điều này sẽ ảnh hưởng đến dạ dày tiêu hóa thức ăn. Lúc ăn tôi chỉ muốn tập trung ăn. Hơn nữa, tôi vốn không mời cô ăn nhưng cô tự ý lấy thức ăn ngồi vào bàn là rất thô lỗ. Cô không được dạy bảo hay sao? Phép lịch sự tối thiểu cô cũng không biết sao?”

Iris nghe những lời sỉ vả dạy dỗ của Pierre thì buồn lắm. Cô không nói gì, cúi gầm mặt xuống bàn che đi hốc mắt đỏ hoe. Pierre dường như không quan tâm cảm nhận của cô, vẫn tiếp tục lên lớp cô: “Tôi không biết lý do vì sao mà cô lại bám theo tôi. Nhưng nói thật là tôi rất ghét những người lừa đảo, đặc biệt là phụ nữ lừa đảo. Tôi không biết cô muốn trục lợi hay lừa đảo gì ở tôi nhưng tôi buộc phải nói thẳng cho cô biết rằng, tôi không muốn gặp lại cô lần nữa.”

Những lời thẳng thắn mang tính sát thương cao của Pierre khiến Iris đau lòng, cô muốn khóc lắm nhưng cô cũng biết không nên khóc trước mặt đàn ông cho nên cô dùng hết khả năng diễn xuất của mình nuốt hết nước mắt vào lòng rồi chớp chớp mắt mấy cái nghĩ đến chuyện cười cho cảm xúc buồn bã qua đi trong tích tắc.

Iris không nói gì nữa, im lặng ăn hết bữa ăn rồi định đem chén bát đi rửa nhưng Pierre đã chặn lại bằng một câu giá lạnh: “Không cần rửa, vui lòng về cho.”

Iris khẽ gật đầu, tiu nghỉu cầm cái ly của mình đến mở vòi nước rửa tay ra, lấy ít nước để uống rồi quay ra phòng ăn chào tạm biệt Pierre: “Vậy, tôi về nha. Chúc anh bữa tối vui vẻ.”

Pierre lạnh lùng nói ngay: “Không tiễn.”

Anh biết anh không nên cộc cằn như vậy, đó không phải cách cư xử trong văn hóa của đàn ông Pháp, hơn nữa anh cũng không phải người thô lỗ nhưng với cô gái “thích đùa” và đem người khác ra làm trò đùa thì anh phải cẩn trọng đề phòng để cô ấy tránh xa anh ra.

Iris cầm giỏ lặng lặng ra về. Trước khi đi cô còn cố nhắc lại lần nữa: “Tôi về nha.”

Nhưng Pierre vẫn không thèm nói gì. Anh chú tâm vào việc rửa mấy cái đĩa mà không bận tâm đến sự tồn tại của Iris khiến cô tủi thân và có phần cảm thấy lòng kiêu hãnh bị thâm hụt. Nhưng cô không trách anh mà chỉ  tự nhủ thầm: “Đẹp trai thì có đẹp trai thật nhưng lạnh quá thì làm mình rét run. Hay là mình sưởi ấm cho anh ta vậy.”

Nghĩ là làm, Iris liền nhào tới “chốc” một cái vào má trái của Pierre khiến anh sượng cứng người rồi chưa kịp đợi anh phản ứng cô liền nhanh chóng chạy ra cửa trốn biệt. Đến lúc Pierre hoàn hồn thì đã không còn túm được cô để dạy dỗ nữa rồi. Anh đưa bàn tay đeo găng dính đầy xà phòng của mình lên chạm nhẹ vào má trái rồi nhìn vào tấm gương gần đó. Dấu son của cô gái đỏ hồng in trên đôi má trắng bốc của anh. Pierre không biết cảm giác của mình khi nhìn thấy dấu son này là gì? Chỉ chậc lưỡi nghĩ: “Con nít đúng là manh động và thích đùa”

Nhưng ngay sau đó anh lại thấy nao nao rồi ngẩng ngơ: “Nếu biết cô ta chỉ là đùa giỡn thì sao má của mình lại nóng như vậy nhỉ? Lạ thật!”

Cả tối hôm đó, Pierre như bị ma xui quỷ khiến. Anh lên mạng và gõ tên cô gái hôm nay xuất hiện trong đời mình. Anh tìm kiếm thông tin về cô rồi ngắm nghía những bức ảnh của cô. Sau đó anh còn kiên nhẫn ngồi xem những bộ phim mà cô đã đóng. Đến đoạn nào mà có cảnh khóa môi của cô với nam diễn viên thì Pierre liền thấy khó chịu tua qua. Chưa kể những đoạn ôm ấp diễn cảnh nóng của Iris cũng khiến Pierre điên tiết gào lên: “Tại sao dạo này ngành sản xuất phim điện ảnh của Mĩ lại cho con nít đóng những cảnh này. Muốn làm hỏng cả một thế hệ hay sao? Thật là tức chết mà.”

Sau khi giận dỗi dùng dằn thì Pierre quyết định không xem nữa. Anh tắt máy tính rồi lên giường ngủ. Khốn khổ cho anh, anh cứ nhắm mắt lại là lại thấy cảnh cô gái ấy ôm ấp đàn ông trên giường. Càng cố không nghĩ đến thì hình ảnh hiện ra càng rõ ràng khiến anh sôi máu và nơi nào đó lại âm ỉ.