Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 179:(XIV). Bám sát quấy rầy (1)




Pierre nhìn cô gái mở mắt to tròn chầm chầm nhìn mình thì liền đứng thẳng lại, từ tốn chậm rãi nói: “Cô à, cô bị hoang tưởng sao? Tôi không có ý định hôn cô. Chẳng qua tôi muốn xem máu trên mặt cô là thật hay giả thôi.”

Cô gái chưng hửng hỏi lại: “Nhìn máu trên mặt tôi giống giả lắm sao?” - Hỏi xong cô liền nhìn gương mặt kinh dị của mình trong kính chiếu hậu rồi ngắm nghía bình luận: “Không thể nào bị phát hiện được, nhìn nó hoàn mĩ lắm mà. Tôi đã cẩn thận dùng loại màu mới nhất để chấm vào những điểm dễ chảy máu nhất trên mặt. Anh xem, nó còn ươn ướt nữa nè, mau sờ đi.”

Pierre thở dài, chán ngấy khi nhìn cô gái đang bình luận về “tác phẩm” trên mặt mình. Anh khó chịu nói: “Tôi không rảnh chơi cái trò lừa đảo này với cô. Cô đi tìm người khác đi.”

Nói xong anh liền quay đi. Cô gái thấy anh tự nhiên phát cáu thì không hiểu gì liền ngừng nhìn vào kính mà quay sang nói: “Tôi đâu có lừa anh.”

Pierre đã quay đi nhưng khi nghe cô gái nói như vậy liền quay lại tức giận xả pháo: “Cô như vậy mà không gọi là lừa đảo sao? Khi không giả vờ bị tai nạn rồi hù dọa tôi. Tí nữa tôi đã gọi cảnh sát đến. Cũng may tôi còn giữ được chút bình tĩnh. Không thì đã thành trò hề rồi.”

Cô gái nghe xong liền chưng hửng nói: “Nhưng tôi đâu có lừa được anh. Không lừa được thì sao gọi là lừa đảo?”

Nhìn thấy cô gái miệng mồm nhanh nhẹn lại ăn nói cố chấp thì Pierre càng điên tiết. Anh nén giận, cố hít thở sâu rồi phán: “Cô à, cô làm nghề luật sư à?”

Cô gái liền lắc đầu rồi hỏi lại: “Tôi không phải luật sư. Còn anh làm nghề vu khống sao?”

Trong đời trời đất Pierre chưa từng đụng phải cô gái nhỏ tuổi mà ăn nói xấc láo đấn như vậy. Anh nhíu mày lắc đầu bỏ đi không thèm nói chuyện với cô nữa: “Cô ở đó mà sống với mớ lý lẽ của mình. Tôi lười tranh cãi với đồ lừa đảo giống như cô. Tôi bận rồi, phải đi ngay.”

Pierre vừa nói vừa nhanh lưng quay về phía xe của mình. Cô gái kia lại ngoan cố, bước xuống xe nói vọng theo: “Tôi đúng là cố tình sắp xếp tai nạn để lừa anh nhưng anh không bị lừa thì tôi chỉ có tội “âm mưu lừa đảo” thôi chứ không phải lừa đảo. Anh không được gọi sai khái niệm khiến người ta hiểu lầm về tôi. Nghe rõ chưa?”

Đến bước này thì Pierre cũng đành chịu cô gái lừa đảo chanh chua này. Anh quay qua đưa hai tay lên ra hiệu đầu hàng: “Được rồi, âm mưu lừa đảo, cô để tôi đi được chưa?”

Cô gái mang gương mặt kinh dị bê bết máu, đựng khoanh tay dựa vào đầu xe móp méo của mình nói: “Đương nhiên là chưa. Bởi vì tuy tôi không sao nhưng xe của tôi có sao đấy.”

Máu giận trong người Pierre liền vút cao đến đầu, anh không ngờ cô gái dàn cảnh xếp đặt vụ tai nạn thì đã đành lại còn mặt dày bắt anh bồi thường. Xã hội còn công lý hay không? Pierre nhìn cô gái, dứt khoát nói: “Xe của tôi cũng bị va chạm. Đây là do cô tự làm tự chịu. Đừng ở đó lên giọng đòi bồi thường.”

Cô gái dửng dưng như không quan tâm đến sứ tức giận của Pierre, vòng eo một nắm tay của cô khẽ đung đưa còn gương mặt lại tỏ ra vẻ thương lượng dụ hoặc: “Vụ tai nạn này dù có bồi thường cũng là tiền bảo hiểm. Anh ky bo tính toán với tôi làm gì? Hay là chúng ta cùng hợp tác với nhau làm cho vụ này lớn lên để kiếm tiền. Anh thấy thế nào?”

Pierre tròn mắt kinh ngạc nhìn cô gái có chiều cao ngang ngửa mình, các chỉ số trên cơ thể đều ở mức hoàn hảo, ngoài trừ gương mặt thấy gớm của cô ta thì anh không nhìn ra cô ta là người có tài chính thâm hụt đến mức xui anh đi làm chuyện phạm pháp. Anh lắc đầu, hoàn toàn chịu thua về những cô gái trẻ bây giờ. Đúng là không thể “xem mặt mà bắt hình dong” được. Không chính xác hơn là “xem tướng mà bắt hình”. Có lẽ cô ta sống bằng nghề lừa đảo chuyên nghiệp. Anh thở dài, cố gắng dùng giọng bình tĩnh để nói chuyện: “Cô à, tôi là công dân lương thiện. Tôi không thể làm chuyện phạm pháp là đi lừa tiền bảo hiểm được. Cô làm ơn tha cho tôi và đi chỗ khác chơi.”

Cô gái thấy Pierre xuống nước thì thích chí lắm. Gương mặt anh từ hằn hộc cau có trở thành “sợ bị phiền” trông rất buồn cười. Cô gái càng cười càng đùa càng thích chí và đương nhiên càng không để Pierre rời đi. Cô nhào đấn, xấn xả vào gần sát người anh nhưng chưa chạm vào. Khoảng cách của hai người chuẩn xác một milimet khiến Pierre vừa có chút hoảng lại có chút khâm phục động tác của cô gái. Có vẻ như đây là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. Pierre nhủ thầm trong bụng nhưng vẫn xem xem cô ta định giở trò gì.

Cô gái nở nụ cười tươi lộ ra hàm răng ngọc trên nền mặt máu me bê bết. Nếu Pierre không phải bác sĩ phẫu thuật có tinh thần thép chắc sớm đã ngất với khuôn mặt dã man rợ của cô ta. Cô gái bắt đầu giở trò thương thuyết: “Anh đẹp trai à, nếu anh muốn làm công dân lương thiện thì hãy lương thiện đến phút cuối đi.”