Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả?

Chương 177:(XIII). Hạnh phúc tự nhiên tới (3)




Buổi tiệc đầy tháng của đôi song sinh được tổ chức ngoài vườn giữa tiết hè tháng Sáu rực rỡ. Ai nấy đến dự tiệc cũng trầm trồ hai cậu con trai xinh xắn của Phan Tổng Tài và khen ngợi vợ anh khéo sinh khéo nuôi.

Hạ Lê và Lương Giang cùng con trai Ánh Dương cũng mang một phần quà đến chúc mừng hai quý tử của Sếp Tổng, đồng thời khoe bảo bối đang ngọ nguậy trong bụng Hạ Lê. Bảo Vy và Ưng Túc nhìn thấy Hạ Lê mới tái hợp lại với Lương Giang chưa lâu giờ lại sắp sinh thêm đứa nữa thì cũng tròn mắt thòm thèm nhìn nhau đầy tình ý.

Phía cổng lớn lại một chiếc xe hơi được lái vào. Chiếc xe màu trắng dáng cổ điển hiện là mẫu xe được săn lùng nhất của hãng Ford. Chủ nhân chiếc xe này là khách quý Pierre. Anh cùng con trai David mang đến một cặp rượu nho cao cấp và hai lẳng hoa để chúc mừng gia đình nhỏ của Phan Lục Kha.

Thời gian qua, Pierre gần như sống hẳn ở Mĩ, được sự giúp đỡ của Phan Lục Kha, Pierre giờ đã ra mở bệnh viện tư nhân tại Los Angeles. Tiếng tăm và tên tuổi của Pierre khiến cho bệnh viện ăn nên làm ra và thu lại lợi nhuận rất khả quan. Bên cạnh đó anh cũng bận bịu rất nhiều nên Phan Lục Kha ít có dịp gặp được anh. Nay vừa nhìn thấy Pierre đưa con đến thì Phan Lục Kha rất vui mừng.

Bạn cũ hàn huyên một chút chuyện, uống chút rượu nho là chuyện vui hiếm có của những người bận rộn. Pierre nhìn hai tiểu quý tử của Phan Lục Kha thì rất mừng cho anh: “Chưa bao giờ tôi dám nghĩ sẽ có lúc được nhìn thấy cảnh sum vầy vui vẻ của gia đình cậu giống như lúc này.”

Phan Lục Kha nhấp ngụm rượu, đưa mắt nhìn ra phía bãi cỏ. Phía đó, Bảo Hân cùng với Hạ Lê đang chia sẻ về kinh nghiệm nuôi con. Bất giác đuôi mắt anh nhăn lại, lộ ra sự vui vẻ hài lòng. Anh mỉm cười nói: “Tất cả là nhờ có cậu. Nếu không có bàn tay vàng trong ngành phẫu thuật như cậu thì Phan Lục Kha của ngày hôm qua không bao giờ có thể được hạnh phúc như vậy.”

Pierre lắc đầu khiêm tốn đáp: “Bản thân tôi cũng không dám chắc việc này. Trường hợp của cậu là một ca khó khăn và lúc đó tôi chỉ có một phần trăm hy vọng. Chín mươi chín phần còn lại phụ thuộc vào ý chí nghị lực và may mắn của cậu. Đúng là dũng cảm bước qua khổ ải mới có thể tìm được hạnh phúc.”

Phan Lục Kha cười cười nhìn Pierre, khéo léo nói: “Tôi đã từng nghĩ rằng cả kiếp này sẽ không bao giờ yêu ai, cứ lẳng lặng như vậy mà tan vào hư vô. Không ngờ, sau này lại gặp Bảo Hân. Lúc đó, tôi mới hiểu không bao giờ là quá muộn để yêu thương ai đó. Cậu có nghĩ vậy không?”

Pierre khẽ cử động khóe môi, anh hiểu ngụ ý của Phan Lục Kha nhưng chuyện tình cảm vốn không thể khống chế được. Vốn là một bác sĩ, anh hiểu các hormone trong cơ thể có vai trò gì, nhưng tình cảm anh dành cho Bảo Vy thì không chỉ là do các hormone thông thường khống chế cảm xúc giữa nam và nữ. Đó là thứ tình cảm thuần chất, tôn trọng và ngưỡng mộ, không hẳn khiến anh say đắm nhưng không thể khiến anh quên. Chỉ tiếc, Bảo Vy cũng không thể quên đi người đàn ông bao lâu nay trong lòng cô. Cô có thể ngộ nhận tình cảm khi ở bên anh nhưng tình cảm của anh đối với cô thì không hề ngộ nhận. Chỉ tiếc, hai người chỉ có thể đi cùng nhau một khoảng thời gian ngắn.

Pierre quay sang Phan Lục Kha, từ tốn chia sẻ: “Mỗi năm mỗi tuổi, công việc cuống lấy tôi đến độ quên đi thời gian nhưng tôi không hề thấy cô đơn. Bên cạnh tôi còn có David bầu bạn sẻ chia. Thằng bé là lý do để tôi muốn về nhà chơi cùng nó. Cuộc sống đối với tôi như vậy cũng không tệ. Nhất là khi David cũng thích y học, nó khao khát được trở thành bác sĩ giống như tôi cho nên tôi sẽ dốc lòng dạy dỗ nó nên người. Tương lai của đàn ông cũng không nhất thiết cần phụ nữ nhúng tay vào, phải không?”

Phan Lục Kha nghe đến đây liền cười lớn, anh vui vẻ nói: “Tôi cũng là người cuồng công việc, cũng đã từng nghĩ giống như cậu suốt cả thời niên thiếu. Nhưng bây giờ thì sao? Cuối cùng cũng bại dưới tay cô gái nhỏ đấy thôi. Phụ nữ và đàn ông vốn là một khối gắn kết tròn trĩnh. Nếu cậu tìm thấy một nửa kia của mình cậu sẽ hiểu cái gì là mĩ mãn.”

Pierre hiểu tất cả những lời Phan Lục Kha nói nhưng chuyện tình cảm vốn không miễn cưỡng được. Có nhiều cái nó thuộc về số mệnh cho nên vẫn là bỏ ngõ chuyện hôn nhân này thôi.

Pierre nâng ly rượu hướng về phía Phan Lục Kha, cười cười nói: “Chúc mừng cậu đã giã từ hội độc thân và gia nhập hội làm bố.”

Phan Lục Kha vừa định nâng ly chạm vào ly rượu của Pierre thì đã nghe tiếng khóc của hai cậu nhóc nhà anh. Biết Bảo Hân một mình không kịp trở tay với hai tiểu siêu quậy nên anh đành đặt ly rượu xuống bàn. Nhanh chân rảo bước qua chỗ của cô.

Phía đó, Hạ Lê cũng đang đỡ đần Bảo Hân dỗ dành một bé nhưng mải cậu bế vẫn không chịu nín. Cho đến khi nhìn thấy Phan Lục Kha tiến lại gần, Hạ Lê mới thở phào giao cục cưng của anh cho anh. Cậu bé vừa được nằm vào lòng ba mình thì lập tức nịn khóc. Bàn tay nhỏ níu chặt áo ba rồi phì phò cho nước miếng chảy khắp nơi. Phan Lục Kha yêu thương nhìn đứa con trai mới một tháng tuổi của mình, hạnh phúc đong đầy trong mắt anh.